abc

ღღChào mừng bạn đến với Note Blogღღ

Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

Cố mộng - Song Sênh

Hồi ức xưa như song cửa, mở ra rồi khó mà khép lại.
Bước chân ai đạp lên lá khô khẽ vang.
Đom đóm họa thành bức bình phong mỹ lệ.
Vì ai thu lại đoạn tay áo ngát hương?
Lá thư hồng đậm tình ý ngập tràn.
Người nói muốn cứ vậy đi lưu lạc...
Đến những nơi mỹ lệ.
Tiếng ai hát khe khẽ khe khẽ vang?
Nước mắt của ai lặng lẽ rơi?
Những năm tháng ấy gửi lại cho quá khứ.
Họ dựa vào nhau nói rằng phải cùng nhau đối với sóng gió.
Vẫn là vùng đất khô vằn kia,
Lá phong rực hồng cả màn sương thu,
Trong giấc mộng xưa ấy đời người như vô hỉ.
Còn có ai đăng tràng?

Ánh nến mờ nhạt khẽ lay động.
Dưới lớp khăn voan đỏ thắm ấy ai bàng hoàng?
Hoa cưới rơi lệ lặng lẽ đặt một bên hỉ đường...
Hồi ức như vở kịch câm,
Trước mắt là từng tấc từng tấc thời gian khi trước,
Người nói cứ như đi lưu lạc,
Đi đến những nơi tươi đẹp.
Tiếng ai hát khe khẽ khe khẽ vang?
Nước mắt của ai lặng lẽ rơi?
Nguyện hóa thành đôi chim cùng nhau bay lượn.
Mặc cho sau lưng là những tiếng than trách cũng chẳng thể đuổi kịp hai ta.
Lại một năm trôi qua gió đêm tháng bảy lạnh giá.
Tà dương dần lui chỉ còn lại một cái bóng dổ dài.
Trong giấc mộng xưa này vang lên tiếng mái chèo xa xa cô độc.
Đi về nơi tha hương dần quên lãng...

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Muốn khóc thật to - Trúc Nhân



Tôi vội vàng níu lấy cánh tay của cha tưởng như quá xa,
Mới ôm choàng lấy tôi là mơ đấy thôi đừng buồn tôi ơi...
Tôi chạy theo ánh sáng, cuối con đường nơi mẹ tôi vẫn đứng.
Đón tôi lúc tan trường nụ cười ấy mang ấu thơ tôi về nơi xa xôi...
Và cứ thế ấu thơ vẫn trốn vào những giấc mơ tôi từng đêm thế thôi,
Và tiếng cười ngày ấu thơ giờ đã biến mất,
Nhường lại cho những âu lo về đây.

Và giờ đây tôi muốn khóc thật lớn.
Như chưa lớn bao giờ nhữg ngày thơ.
Mang theo những ước mơ ôi mộng mơ.
Đợi chờ với lòng tin ngây thơ.

Cả một thời thơ ấu mong được lớn.
Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm.
Bao nhiêu những êm đềm tan vào đêm.
Ôi trái tim trăm lần yếu mềm.

Đến một lúc nhận ra thời gian đã vô tình mang tuổi thơ đi xa.
Là khi vòng tay của cha giờ đây đã không thể ôm chặt ta mãi mãi.
Ước mơ chỉ một lần,
Được nói chẳng ngại ngần,
Rằng con luôn yêu cha.
Mà sao đôi khi ta chẳng thể nào nói khi chưa phải xa cách xa.
Cũng đã có lúc trong cơn mơ tôi bao đêm.
Bàn tay ai thân quen vuốt mái tóc tôi hôn lên.
Mẹ như đang nơi đây hay chỉ là cơn say.
Lời ru nhẹ lay tuổi thơ ngủ yên chốn đây.
Giờ muốn oà khóc cho vơi nhẹ đi bao tháng ngày.

Tuổi thơ của tôi là những trưa hè rong chơi cùng bạn bè.
Tuổi thơ của tôi là những câu chuyện bà kể em nghe.
Tuổi thơ của tôi ơi sao trôi đi nhanh quá vội.
Tuổi thơ của tôi ơi cứ ngỡ hôm qua mà hoá ra xa xôi.
Đêm từng đêm lòng tôi thầm mong một điều ước.
Chỉ mong một lần được trở về với tuổi thơ để êm đềm giấc mơ.
Để gom nhặt hết những kỉ niệm đẹp và rồi xếp đầy vào trí nhớ.
Những bỡ ngỡ của ngày ấu thơ.
Bao nhiêu dại khờ chỉ còn trong mơ.



Em về tinh khôi - Tạ Quang Thắng




Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run lỡ tia nắng hồng tan mất
Xin âu lo không về qua đây
Xin thương yêu dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong

Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây
Xuyên trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng với em

Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời
Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi
Kề bên nhau quên một chiếc hôn
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này nhớ nhung phút giây

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 50

Chương 50: Đuổi bắt tận nơi

Từ An Khê không biết tìm đâu ra một con ngựa để đuổi theo từ phía sau, một cơn gió thổi ngang qua. Từ An Khê trợn mắt. Quá nhanh đi! Vương An Cơ đuổi kịp con ngựa. Triệu Thụy Miên nước mắt tèm nhem, ôm chặt lấy lưng ngựa, hai mắt nhắm tịt, lẩm bẩm cầu trời khấn phật.

Sao lúc trước không nhìn thấy bộ dạng sợ chết này của cô, còn dứt khoát muốn cắt cổ tay cứu mạng hắn kia mà. Vương An Cơ kêu mấy tiếng cô cũng không thèm nghe, đành phải gạt chân ngựa, làm nó dừng lại, rồi nhân lúc ôm Triệu Thụy Miên ngã lăn ra ngoài, lộn vài vòng.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 49

Chương 49: Phát lệnh truy nã khắp thành

Còn Từ An Khê mỗi lần nghe bà bà kể lại chuyện cũ thì chỉ đứng cười một bên, không bình luận gì thêm. Triệu Thụy Miên nhìn cô nương này đột nhiên có hảo cảm. Người sống với thiên nhiên đúng là có dáng vẻ nhanh nhẹn khác. Từ An Khê nấu cho cô một chén canh gà tẩm bổ.

- Nhìn giờ này, có lẽ Vương An Cơ sắp về đến nơi rồi đấy. - Từ An Khê nhìn ngoài trời hơi ngả sang hoàng hôn thì thông báo. Triệu Thụy Miên cũng vừa uống xong bát canh.

- Hắn đi đâu thế?

- Đi làm chuyện tốt đấy. Con có muốn ra đón hắn không? Chắc chắn hắn rất muốn nhìn thấy con. - Bà bà điềm đạm vỗ vai cô, rồi dẫn Từ An Khê ra phía sau bếp chuẩn bị bữa tối.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 48

Chương 48: Gặp Liên Hương bà bà

Có người khuyên cậu ta từ bỏ. Cũng tốt lắm chứ, những được vài ngày sau lại tới làm phiền cô. Cho đến một ngày, khi sự nhẫn nại đã đạt đến đỉnh điểm. Triệu Thụy Miên lần đầu đạt điểm thấp hơn mong đợi. Tâm trạng vốn đã không tốt, cậu ta còn ngồi cạnh chỉ chỏ. Cái này sai, cái kia sai, đúng là phải thế này.

Bầu trời trước mắt cô tối sầm lại. Triệu Thụy Miên đập bàn cái "rầm". Đến thầy chủ nhiệm đang sửa bài cũng phải dừng lại, nâng kính lão lên nhìn xuống phía dưới. Triệu Thụy Miên lần đầu tiên thấy mình tức giận đến vậy. Thật sự tức giận. Tô Thiển thấy vậy thì tròn mắt. Cô chính tay vò nát bài kiểm tra của mình, vứt xuống đất dằn mặt.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 47

Chương 47: Tuyệt chiêu của xà tinh

Vương An Cơ phất tay, nhảy vào chiến đấu với con xà. Nhìn kích thước của nó chắc cũng sắp tu luyện thành tinh rồi. Nếu ăn được thịt Vương An Cơ thì hẳn là lên thêm một cấp. Có thể suy ra, tất cả yêu quái đều muốn ăn thịt Vương An Cơ, kể cả hoàng đế. Tuy mục đích có hơi khác nhau nhưng hiệu quả thì như nhau.

Xà tinh tuy không mạnh bằng Vương An Cơ nhưng Vương An Cơ lại dần yếu thế. Tuyệt chiêu là trên người xà tinh có phát ra mùi hương kỳ lạ, liên tục quấn lấy Vương An Cơ. Làm đầu óc hắn luôn không tỉnh táo. Triệu Thụy Miên ngồi ở xa nên tương đối không bị ảnh hưởng. Nhìn xà tinh càng ngày càng cường bạo, còn Vương An Cơ như bị đánh thuốc mê, nghiêng ngã qua lại.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 46

Chương 46: Ta chính là Vân nhi

Tần Tuệ Minh ôm chặt cô vào lòng, thỏ thẻ bên tai. Tuy sức khỏe suy nhược nhưng tâm can mạnh mẽ như sắt thép. Đặng Vân Du biết, hắn nói là sẽ làm, hắn đã đợi cô 300 năm, rồi sẽ đợi cô thêm 300 năm nữa, 300 năm nữa. Nhưng cô không muốn hắn cứ phí hoài tuổi đời của mình vì một con người như cô. Cô muốn hắn tìm một nữ thủy quái có thể sống mãi không chết như hắn, cùng sống cùng chết, cùng trẻ cùng già.

Trong cô đang là hai thái cực đấu tranh dữ dội. Đặng Vân Du thích hắn, rất thích hắn. Cuộc đời này chưa từng thích ai ngoài hắn. Nhưng ngoại trừ tất cả, chỉ có hắn cô mới buông bỏ được. Chuyện Vương An Cơ nay mai sẽ nhanh chóng giải quyết, bọn họ sẽ lại tìm cách giết hoàng đế. Hắn đợi, có ích gì?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 45

Chương 45: Gặp lại Tần Tuệ Minh

Vương An Cơ chỉ biết không ngăn được Triệu Thụy Miên. Sau đó, cả người như bị dày vò trong sóng biển. Hắn gần như tắm trong máu, máu của hắn và cô. Động mạch của Triệu Thụy Miên co bóp, máu tuôn như suối. Mắt nhanh chóng mờ đi vì mất máu.

Trong phim cô thấy người ta cắt cổ tay tự tử là cả bồn máu, bây giờ mới mất chút xíu mà đã hoa mắt rồi sao? Đúng là lừa đảo. Vương An Cơ nghe thấy tiếng da thịt mình tự động lành lại.

Đặng Vân Du buồn bã ngồi trong ngục tối, co chân lại. Bên ngoài là tiệc rượu mà đã ồn ào như vậy, chắc Vương An Cơ đã bắt được hoàng đế. Chắc cũng nhanh chóng xử lão đi. Khi nào bọn họ mới tới đón cô đây?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 44

Chương 44: Thoát chết trong gang tấc

Chân Nhân Chiêu Minh không nói hai lời liền lấy gương Định Thần sáng chói trong ngực ra. Ánh sáng chói mắt làm đầu Vương An Cơ đau như búa nổ, hắn lập tức buông hoàng đế ra, lấy tay che mắt lại. Cả người như bị rút hết sức lực, sắp ngã xuống đất co quắp người. Triệu Thụy Miên lại gần ôm lấy hắn. Cũng may Chân Nhân Chiêu Minh lấy việc cứu hoàng đế làm trọng, không muốn ngay lập tức nhốt hắn lại nên đã nhanh chóng đưa hoàng đế đi trước.

Tên hoàng đế nham hiểm chết tiệt. Ngay khi vừa được thả ra, lão đã lấy một cái chủy thủ sắc bén được giấu trong túi áo, đâm vào một bên sườn của Vương An Cơ. Hắn gầm lên đau thấu xương. Cuối cùng lão vẫn thoát khỏi tay hắn. Thị vệ ầm ầm kéo tới, bao vây lấy hắn và Triệu Thụy Miên, cung tiễn giương cao.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 43

Chương 43: Trà trộn yến tiệc

Vương An Cơ ném ánh mắt sắc lạnh về phía cô ta. Sami thoáng rùng mình, vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên môi. Cô chưa từng thấy người đàn ông nào tới đây lại mang vẻ mặt muốn giết người như vậy. Nếu không thích sẽ không để ý, còn nếu xấu hổ sẽ ngồi uống một mình.

Đặng Vân Du thiếu chút nữa sặc nước miếng. Thân phận bạn mới này đúng là cô nhận không nổi.

- Hì, anh Yang, em... em đến cùng bạn là vì hôm vừa rồi tụi em đi bar, bất cẩn làm rơi một món đồ khá quan trọng. Bây giờ tụi em phải đi tìm.

- Đi bar? Tụi em đi hồi nào? Sao anh không thấy?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 42

Chương 42: Cửa thành dời đi

Triệu Thụy Miên ra khỏi phòng của Đặng Vân Du, đi xuống dưới nhà, hai mắt đảo quanh tìm bóng dáng cao ngạo quen thuộc. Phát hiện hắn đang đứng bên cửa bếp, thẫn thờ nhìn bên ngoài cửa sổ. Triệu Thụy Miên tò mò đi lại. Thì ra tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Cô còn nhớ, ngày cuối cùng thì tới trường còn là đầu mùa thu.

Thời gian trôi đi thật nhanh. Cũng chẳng nhớ sinh nhật cô là lúc nào nữa. Qua bao nhiêu cái sinh nhật nữa cũng chẳng già đi, vậy tổ chức sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa chứ. Vương An Cơ đã biết cô đứng bên cạnh từ nãy giờ, nhưng hắn không lên tiếng, cô cũng im lặng. Cả hai cứ như vậy theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 41

Chương 41: Chân Nhân Chiêu Minh

Đặng Vân Du thiếp đi, sau đó tỉnh lại cũng không biết mình làm thế nào lại trở về nhà. Triệu Thuỵ Miên thuật lại cho cô nghe, đến lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo biết là lão hoàng đế đã xâm nhập đến đây, rất nhanh sẽ biết được có chuyện không hay xảy ra. Trong một tháng bọn họ hồi hương, lão đã bí mật thực hiện kế hoạch mới, như vậy, đến cuối cùng vẫn không từ bỏ.

Nay Triệu Thuỵ Miên đã biết được bộ mặt thật của lão. Cái lão muốn kì thực không phải là sự an toàn của Chân Nhân thành mà là Vương An Cơ. Lão đã đợi 300 năm ròng rã, nay làm sao dễ dàng bỏ cuộc được?


Vội vàng - Tạ Quang Thắng


Nếu như ngày xưa anh không mộng mơ 
Thì giờ ta đã bên nhau rồi 
Nếu như ngày xưa anh không vội vã 
Nụ cười kia đã trao anh rồi 

Giờ thì em như sương mai 
Trên lá rớt rơi ngoài hiên 
Vì lòng anh vương chút nắng 
Nên ta cứ mãi xa nhau 

Rồi mùa xuân chợt mang mưa về 
Em tan vào trong hư vô 
Rồi tình yêu chợt như phai nhoà 
Làm sao để ta tìm lại? 
Bản tình ca ngày xưa của đôi mình 
Anh vẫn hát khi vui



Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

Sự mập mờ - Dương Thừa Lâm

Chỉ có thể đi cùng anh đến đây thôi.

Dù sao thì cũng có một số việc không thể.

Tuy hơn tình bạn nhưng chưa chắc là tình yêu.

Phương xa trời cũng bắt đầu sắp đổ mưa.

Em rốt cuộc có nên khóc hay không?

Do em nhung nhớ quá nhiều, hay là em tưởng tượng ra anh.

Em cảm thấy không đúng lắm,

Và cũng bắt đầu hoài nghi.

Trước mắt em có phải anh thật không?

Sự mập mờ làm cho mọi người phải khó chịu.

Không tìm thấy bằng chứng của tình yêu,

Khi nào nên tiến tới, khi nào nên từ bỏ,

Ngay cả ôm ấp đều không có dũng khí.

Sự mập mờ làm cho mọi người nổi lên lòng tham.

Cho đến khí sự chờ đợi mất đi ý nghĩa,

Không biết tại sao em và anh không viết ra được kết cục cho nhau,

Đành để lại sự hối tiếc xinh đẹp này,

Ngừng ở đây...


Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 40

Chương 40: Không còn an toàn

- Thụy Miên, mấy hôm nay, trong đầu tôi toàn hiện lên những thứ gì lạ. Tôi nhớ lại lúc hồi hương, nhưng người bị thương không phải là tôi, là Tuệ Minh. Nhưng tôi đã đi rồi, không ai chịu cứu huynh ấy. Dựa vào tính cách kiêu ngạo, chắc chắn Tuệ Minh sẽ không chịu ăn thịt người đâu. Phải làm sao bây giờ? Có khi nào huynh ấy chết rồi không?

Đặng Vân Du vừa nói, nước mắt vừa rơi, không tài nào kiềm được nổi. Triệu Thụy Miên nhíu mày. Những ngày tỉnh lại, Đặng Vân Du luôn nói những lời mê sảng này, giống như mất trí. Để rồi bồn chồn, lo lắng. Thuật hồi hương đã ám ảnh cô quá lâu.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 39

Chương 39: Trở về thế giới thực

Triệu Thụy Miên khoác áo che nắng, tay cầm một giỏ trái cây, sải bước vào phòng điều dưỡng. Tiết trời đã chuyển sang đầu hạ. Hôm nay là ngày thứ mười Đặng Vân Du nằm trong bệnh viện. Ấy vậy mà ngoài Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ ra, chẳng ai buồn vào thăm Đặng Vân Du. Ngay cả cha mẹ đang ở nước ngoài của cô, cũng không hay biết cô nằm viện đã gần nửa tháng rồi.

Phẫu thuật đến ngày thứ ba mới chuyển về phòng hồi sức. Lại ba ngày sau mới mơ hồ tỉnh lại. Tiếp hai ngày nữa mới nói chuyện một cách bình thường. Nhưng tâm trạng lúc nào cũng ủ dột. Tựa hồ sau khi hồi hương, có một số chuyện cũng thay đổi.

Triệu Thụy Miên không ngại đến nhà Đặng Vân Du lấy cái thẻ ngân hàng đi rút tiền, mua vài bộ đồ cho Vương An Cơ, lại trả tiền viện, mua thức ăn. Thú thật, bây giờ cô chẳng khác nào kẻ ăn xin. Đặng Vân Du đương nhiên không quan tâm vấn đề đó.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 38

Chương 38: Đặng Vân Du gặp nguy

Cả bốn người cùng xuống xe. Đại sư tóc dài râu dài, cầm một cây trượng, chễm chệ cười trào phúng. Phía sau, toàn bộ quân lính Chân Nhân, Dương công công và hoàng đế đã mai phục từ lâu. Hoàng đế không vui khi nhìn thấy Triệu Thụy Nguyên. Hắc y nhân bên cạnh thốt lên:

- Không thể nào. Chính mắt ta nhìn thấy ngươi bị giết tối qua, làm sao ngươi còn sống? Chân Nhân Chiêu An đâu?

- Có ta ở đây, làm sao bọn họ có thể chết? Chân Nhân Chiêu An kia đã bị ta hạ độc chết rồi. - Vương An Cơ kiêu ngạo.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 37

Chương 37: Tương kế tựu kế

Đặng Vân Du tới một con hẻm nhỏ vắng người. Đứng một lúc, có tiếng vỗ cánh bành bạch bay tới. Đặng Vân Du nhắm mắt, bóp lấy chân con chim làm nó giãy đành đạch.

- Xin lỗi. Xin lỗi mà. Tao xin mày, đừng có nhảy nữa.

Đặng Vân Du chật vật mãi mới lấy được thư trên chân con chim, ấy vậy mà lần thứ hai nhận ra mình không biết đọc chữ. Cô hận muốn xé cả mật thư. Sau đó chim bồ câu bay đi. Đến tận bây giờ cô vẫn còn chưa tin chim bồ câu có thể đưa tin. Thật là kỳ diệu.

- Tại sao lại gọi ra quán trà?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 36

Chương 36: Tiếp

- Oa, cây trâm này đẹp quá!

Đặng Vân Du cầm một cây trâm đính ngọc đỏ nạm hình hoa đào cực kì tinh xảo, quanh viền còn óng ánh màu vàng, hình như thật sự bằng vàng. Thứ này còn đẹp gấp mấy lần trang sức ở cửa hàng đá quý. Đáng ra trước đó nên đi đổi thật nhiều tiền mới đúng.

Đến đây có lẽ không cần chật vật, ở khách điếm được mấy ngày đã phải vội vã dọn ra ngoài. Nếu có thể mua thêm vài thứ về làm kỷ niệm thì tốt rồi.

- Cô nương à, rốt cuộc là cô có mua không?

- À, không đâu, làm phiền đại thẩm.


Cảm nắng - Suni Hạ Linh

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 35

Chương 35: Giải toả hiểu lầm

- Dừng tay, hai người mau dừng tay. Mau lên!

Đặng Vân Du hét toáng lên, suýt chút nữa là nhảy ra giữa can ngăn, cũng may Tần Tuệ Minh ngăn lại. Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên thấy có người tới liền trở về hình dáng ban đầu. Bởi vì bọn họ chuyển động quá nhanh nên cũng không ai nhìn rõ mặt.

- Hai huynh muội có gì từ từ nói, đừng đánh nhau. - Diệp Yên Đan nhẹ nhàng khuyên nhủ. Triệu Thụy Nguyên nhẹ vuốt sống lưng bà. Đặng Vân Du thầm nghĩ, may mà cô đến kịp nếu không đã xảy ra hiểu lầm lớn rồi.

- Tôi xác thực hôm đó đã thấy Vương An Cơ đến nhà Triệu đại thúc, một tay giết cả nhà ông.

- Không thể nào. Ta vẫn luôn đi theo Vương An Cơ. Hắn chỉ một mực ở trong suối nước nóng.

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 34

Chương 34: Ẩn tình (3)

Chân Nhân Chiêu Minh?

Cả người Đặng Vân Du chấn động. Thảo nào lại thấy quen như vậy. Hóa ra Chân Nhân Chiêu Minh chính là con trai của Chân Nhân Chiêu An a. Nhưng nếu sinh ở thời đại này thì hẳn Chân Nhân Chiêu Minh đã chết từ lâu rồi chứ.

Đặng Vân Du xua đi ý nghĩ đó trong đầu. Đời cha thế này, không lẽ con cũng bước theo vết xe đổ của cha. Đặng Vân Du tạm biệt người phụ nữ. Có lẽ sau khi Chân Nhân Chiêu An về, hai người cùng bàn bạc mau chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Cô thở dài bước đi, không để ý đến nãy giờ có người cứ đi theo sau mình.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 33

Chương 33: Ẩn tình (2)

- Có nghe được cái gì không?

- Được. Rất nhiều là đằng khác. Ta biết được Triệu Thụy Nguyên đang giữ gương Định Thần, hoàng đế cũng có ý muốn ông đi phong ấn Vương An Cơ.

- Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi?

- Đương nhiên liên quan. Bởi vì ta và... à mà thôi.

Có điều, hình như quan hệ giữa Chân Nhân Chiêu An và Dương công công gì đó có vẻ không tốt lắm. Trong thâm tâm Chân Nhân Chiêu An có lẽ là một người tốt nhưng vì gia đình nên mới làm chuyện thất đức như vậy. Tội nghiệp. Mà hình như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Chuyện gì đó... Đúng! Là hoàng đế sắp ra tay thủ tiêu Triệu Thụy Nguyên.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 32

Chương 32: Ẩn tình (1)

Diệp Yên Đan gặp được người bạn cũ thân thiết của mình, hai người ngồi với nhau trò chuyện rất lâu. Hiện tại cả Chân Nhân thành đều biết nạn thảm sát trong nhà Diệp Yên Đan, vô cùng thương tiếc. Diệp Yên Đan khóc lên khóc xuống một hồi lâu rồi cũng thiếp đi. Người bạn đó thở dài rồi yêu cầu đưa Diệp Yên Đan về nhà bà chứ cứ ở đây mãi cũng không phải là cách.

Đặng Vân Du cũng đỡ lo lắng. Cô nói vài ngày nữa sẽ quay lại thăm bà rồi nhanh chóng rời đi. Vương An Cơ không biết chết ở cái xó nào rồi. Hiện giờ xem ra cô còn thê thảm hơn lần đầu đến Chân Nhân thành. Đặng Vân Du không biết mình phải đi đâu.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 31

Chương 31: Gương Định Thần phong ấn

Lại nói, lúc nãy nhìn thấy một cảnh chém giết điên cuồng, cô bủn rủn tay chân. Đến khi bị Triệu Thụy Miên quát lên. Trong lúc đi tìm hai bác, cô sáng tỏ được một số điều.

Tuy là trong một thời đại khác xa nhưng con người cũng chẳng thể nào thay đổi đến vậy. Vương An Cơ luôn miệng nói mình giết người vô số, nhưng khẳng định nếu không phải ai gây chuyện với hắn, hắn cũng sẽ không tự tìm đến. Huống hồ, Đặng Vân Du từng gặp Vương An Cơ ở quá khứ một lần. Hắn thoạt nhìn là một công tử không màn thế sự, nhàn nhã uống trà, thưởng nhạc nói chuyện phiếm. Chuyện giết người đầy máu me không giống với tác phong của hắn.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 30

Chương 30: Sát nhân cả ba đời họ Triệu

Chỉ còn Triệu Thụy Miên và Đặng Vân Du ở lại. Hoàng đế cười lạnh rồi phất áo bào đi vào trong, giống như vừa hoàn thành xong việc của mình. Hai người bọn họ trở về nhà.

Trong nhà vẫn vắng vẻ như lúc nào. Nha hoàn đang bưng chậu rửa chân cho phu nhân vừa đi ra, chào một tiếng. Đặng Vân Du vừa mệt vừa khát, ngồi lả xuống ghế, rót một chén trà. Nhưng ngay cả nước lọc cũng không có, cô chán nản thả ấm trà.

- Đến chết với lão hoàng đế. Sao lão có thể sống nhăn răng được ngần ấy năm.

- Mấy lão quan trong triều hẳn đã bị lão thâu tóm hết rồi. Sớm biết lão còn ác hơn quỷ, hút máu người để sống.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 29

Chương 29: Nạn đói khủng khiếp kéo đến

"Rầm", cửa phòng bị đẩy ra thô bạo. Ngoài thấy một màn ôm ấp nóng bỏng ra chẳng còn gì, thị vệ hung bạo cũng xấu hổ đóng cửa lại. Tần Tuệ Minh nhẹ bâng thả cánh tay. Đặng Vân Du mới phát hiện nãy giờ mình đang nín thở. Cô vuốt vuốt ngực, không dám động đậy môi. Tần Tuệ Minh lại xem chuyện đó như không có gì. Hắn hờ hứng ngồi xuống, rót một chén trà, tao nhã nói:

- Đã đi rồi sao lại trở về?

- Huynh biết ta đi?

- Đương nhiên, ta không phải kẻ ngốc. Chút trò nhỏ của ngươi có thể nhìn ra.

- Ta... ta nghĩ mình nên chào tạm biệt huynh trước.

Đặng Vân Du cụp mí mắt. Nói giống như Tần Tuệ Minh hy vọng cô sẽ đi không lời từ biệt vậy. Tần Tuệ Minh cắn răng, hắn cũng không định nói lời nhẫn tâm như vậy. Chỉ là thấy cô tự ý bỏ đi đã trống vắng, cô trở về rồi, vui vẻ bao trùm lấy hắn. Nhưng cũng giống như đã bị bỏ rơi, sẽ sinh ra cảm giác hờn dỗi.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 28

Chương 28: Thiên Cát lâu

Đặng Vân Du không ngừng tự an ủi trong lòng, dưới thủy cung mát lạnh như đá mà trán cô thì rỉ mồ hôi.

- Đang nghĩ cái gì?

Đột nhiên Tần Tuệ Minh quan tâm đến suy nghĩ của cô khiến cô không khỏi thụ sủng nhược khinh. Hồi lâu không trả lời nổi. Nói thật, cô đứng cũng mỏi chân lắm rồi. Ban nãy đứng ở biệt viện chờ hoàng đế ngấm rượu, lại dốc sức chạy thoát khỏi điện.

- Có thể cho xin cái ghế được không?

Tần Tuệ Minh nhướng mày, dường như đoán không ra câu nói này của cô. Một thị vệ mang ghế đến. Đặng Vân Du cảm ơn rồi ngồi xuống. Ngay chính điện rộng lớn, cô ngồi giống như đang bị cấp trên tra khảo.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 27

Chương 27: Thuỷ quái thoát ra ngoài

Đặng Vân Du hì hục chạy ra ngoài. Xem như nhiệm vụ của cô đến đây là xong. Đặng Vân Du định trở lại xem tình hình của hoàng đế thì lão đã tự vác xác đến. Lão công công cũng đến. Gương mặt đánh phấn trắng bệt lắp bắp, Dương công công không ngừng kêu người giữ thủy quái lại nhưng Tần Tuệ Minh chỉ cần đẩy mình một cái cũng có thể thoát ra.

Yến tiệc đã giải tán từ lâu, hoàng đế không còn tâm trạng chơi đùa, chỉ lo lắng nhìn đống thị vệ vô dụng bị đánh bặt ra ngoài, vất vả gượng dậy. Toàn biệt viện phút chốc sáng bừng lên. Đuốc lửa xuất hiện khắp nơi.

Bây giờ thì Đặng Vân Du đã khẳng định, lão hoàng đế này chính là lão hoàng đế kia. Bao nhiêu năm mà lão vẫn sống nhăn răng. Không kể đến việc Chân Nhân tộc chỉ sống tối đa 150 năm, lão đã dùng tu vi của yêu quái để duy trì tuổi thọ. Vậy lão có khác gì bọn yêu quái đâu chứ?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 26

Chương 26: Thuật hồi hương (3)

Phải công nhận lúc còn trẻ, cha Thụy Miên rất đẹp trai. Vẻ đẹp đạo mạo của sự trưởng thành, đầu luôn ngẩng cao, hai tay đặt sau lưng nho nhã. Đặng Vân Du không theo ông về nhà nữa mà đứng lại một hồi lâu. Sau đó có vài vị quan nữa đi ra. Bàn với nhau rất nhiều chuyện, cô nghe được cũng rất nhiều, nhưng không có chuyện nào đáng quan tâm.

Nghĩ bụng, nếu cứ thế này thì tiến triển chẳng được bao nhiêu. Đặng Vân Du đánh liều thừa lúc bọn quan lại ra ra vào vào lẻn vào Chân Nhân điện. Tuy đã được miêu tả lại nhưng đúng là nhìn tận mắt vẫn thích thú hơn nhiều. Đặng Vân Du mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn, vẫn không quên núp vào một bụi cây.

Cô vẫn đang là thành phần thích khách vô danh. Đặng Vân Du đang muốn tìm đường đi vào chỗ nghỉ ngơi của hoàng đế thì cổng điện phía sau mở ra. Một công công gấp gáp đi vào, mặt mày tím xanh. Phía sau là một cỗ xe ục ịch được gần sáu nô tài đẩy vào. Bên trên phủ mộ tấm vải lớn màu trắng đã ngả đen.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 25

Chương 25: Thuật hồi hương (2)

- Xin hỏi, cô là...

Triệu Thụy Miên nhất thời bị dọa cho ngây ngốc. Mặc dù không phải là đứa trẻ vừa sinh ra đã mất cha mẹ. Nhưng 300 năm sống trên đời, bây giờ tận mắt nhìn thấy cha bằng xương bằng thịt, cô có xúc động muốn khóc.

Đặng Vân Du thấy cô cứ đứng như pho tượng thì thúc nhẹ vào tay. Triệu Thụy Miên giật mình, ánh mắt tò mò của Triệu Thụy Nguyên vẫn kiên nhẫn nhìn. Triệu Thụy Miên nở nụ cười tươi tắn hơn lúc bình thường.

- Xin chào, làm phiền đại thúc. Chúng tôi là người từ xa đến đây. Trong người không còn tiền nên muốn nhờ tá túc ở nhà thúc vài ngày.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 24

Chương 24: Thuật hồi hương (1)

Triệu Thuỵ Miên thức dậy, cũng là lúc nhìn thấy ánh mắt trời chói chang giống như muốn đâm mù cả mắt cô. Triệu Thuỵ Miên uể oải ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một bãi cỏ lớn, được chăm sóc xanh tốt. Nhìn qua bên cạnh, Vương An Cơ và Đặng Vân Du vẫn còn chưa tỉnh.

Cô khẽ mỉm cười. Vậy là bọn họ đã xuyên qua rồi. Triệu Thuỵ Miên lay nhẹ Vương An Cơ dậy. Vương An Cơ theo phản xạ lập tức túm lấy tay cô toang bẻ ngang, may mà cô la lên một tiếng. Đặng Vân Du giật mình ngồi phắt dậy như mộng du.

- Chuyện gì... có chuyện gì? - Nỗi đau buốt ở cánh tay ép Đặng Vân Du tỉnh táo. Cô mở to mắt, nhìn khung cảnh xung quanh - Chúng ta đến đâu vậy? Đã chết rồi sao?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 23

Chương 23: Nguy hiểm tột cùng (2)

Vương An Cơ ôm ngực, híp mắt lại, hắn mơ màng nhìn thấy gương Định Thần đang phản chiếu chính hắn, là một con hồ li nằm yếu ớt trong gương. Mỗi một lần hít thở đều giống như bị ngũ mã phanh thây. Hắn đau đến mức gầm lên một tiếng. Hắn càng đau, hoàng đế cười càng đắc ý.

- Vương An Cơ, ngươi nhìn đi, gương Định Thần đã nằm trong tay ta.

Đặng Vân Du ngơ ngác nhìn, hình dạng con người không cho phép cô chạm vào ánh sáng của gương Định Thần. Thì ra đó là cái gương lần trước cô nhìn thấy trong cặp. Thế nhưng thứ đó vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Thuỵ Miên sao lại ở trong tay hoàng đế rồi.

- Không ngờ chứ gì? Trẫm cũng có ngày hôm nay. - Lão hoàng đế cười khoa trương hai tiếng. Trời long đất lở nổi sấm - Hôm nay trẫm sẽ thu phục ngươi. Để xem ngươi còn kiêu ngạo tới đâu.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 22

Chương 22: Nguy hiểm tột cùng (1)

- Tránh ra, ta là bạn huynh ấy, ta muốn vào trong xem. - Đặng Vân Du gào thét muốn vào bên trong. Thuộc hạ nhìn thấy cô không phải người ở đây nhưng lại không có bị gì thì kỳ lạ.

- Không được. Cô mau đi đi, đợi đại vương tỉnh lại rồi tính sau. - Thuộc hạ nói cô không được thì bắt đầu dùng đến giáo mác.

- Nhưng ta...

- Cô là ai?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 21

Chương 21: Biến cố Thuỷ Dạ Hầu

Sáng hôm sau, Đặng Vân Du thức dậy từ rất sớm, uống mấy loại đan dược, cả người cô cảm thấy một luồng khí tức thông khắp các mạch máu. Hai mắt chưa từng sáng rõ hơn. Vừa soạn hết đồ đạc vào trong túi, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Vị sư đồ mỉm cười, cung kính cúi đầu:

- Buổi sáng ở đây có làm bữa sáng, hay là cô nương ăn rồi hãy đi.

- Vậy cảm ơn. - Đặng Vân Du không chần chừ liền đi theo vị sư đồ. Đến sảnh lớn, một dãy bàn ăn dài, hầu như tất cả sư đồ đều ở đây. Giống hệt như nhà ăn chỗ bọn cô.


Ai chờ ai




Sớm mai tỉnh dậy tôi lạc vào hư không.

Đôi tay níu lấy điều gì mà chờ mong.

Nắng kéo mây về, gió kéo đông về.

Sợi tơ duyên đứt đi rồi có nối lại được không...?

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 20

Chương 20: Đi tìm nguyên khí (4)

Điền Định Siêu nói xong liền ngả vào người cô. Triệu Thụy Miên chật vật đỡ lấy, phát hiện hắn phát sốt rồi. Triệu Thụy Miên hốt hoảng, lập tức đưa hắn đến bệnh viện. Sốt cả một ngày trời, phải truyền nước biển, Triệu Thụy Miên túc trực ở bệnh viện suốt.

Cô bất an dựa người vào tường. Sao có thể như vậy? Điền Định Siêu sao lại bước ra từ cánh cửa đó. Đó là nơi, là cửa thành, là nơi thông đến Chân Nhân thành. La bàn nhất định đã chỉ đúng hướng. Không lẽ...

Cô cố gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Hắn không thể nào lại làm việc cho lão hoàng đế. Nhất định là có sai sót gì đó. Giọng nói của y tá vang vọng ngoài hành lang. Triệu Thụy Miên uể oải đi vào trong. Thấy Điền Định Siêu rốt cuộc đã mở mắt.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 19

Chương 19: Đi tìm nguyên khí (3)

Triệu Thụy Miên là lần thứ ba điều chế thất bại đan dược. Cô vốn chưa từng muốn làm thứ này. Phần lớn trước đây đều dùng tiền mua. Nhờ đó mà cô biết được, bán đan dược thật sự rất lời, cô cũng đã bị lỗ một đống tiền. So với mua thảo dược về nhà tự điều chế, mua ở bên ngoài đúng là đắt muốn đòi mạng.

Nhưng nói đắt thì cũng đúng thôi. Muốn điều chế đan dược trước tiên phải có năng lực ổn định, kiến thức rộng rãi, lại có kiên nhẫn ngồi hàng tháng trời. Triệu Thụy Miên mệt muốn chết. Cô nhìn vào cánh cửa vẫn còn đóng im ỉm kia, giống như chỉ là một thứ đồ nội thất bình thường.

Triệu Thụy Miên trèo xuống khỏi giường, muốn tìm thứ gì đó lót bụng. Cô đã năm ngày không ăn không uống gì rồi. Triệu Thụy Miên vừa đợi mỳ tôm chín vừa lật sách cổ xem lại một lượt. Có thể cô bỏ sót một chi tiết quan trọng nào đó chăng. Đan dược này rất cần thiết cho thuật hồi hương.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 18

Chương 18: Đi tìm nguyên khí (2)

Đặng Vân Du lấy ra một cái vỏ óc nhiều màu, ghé vào miệng, đổi ra âm thanh trầm bổng. Qua nửa ngày, một bóng dáng đâu đó xuất hiện, rừng trúc mãnh liệt đung đưa, lá cây dường như che lấp cả bầu trời. Chim chóc vì giật mình mà bay đi mất. Đặng Vân Du liên tục chớp mắt.

Lúc sau, lá cây đã ngừng rơi, gió cũng từng thổi, nhưng cô chẳng thấy cái gì. Sẽ không phải là gặp lừa đảo rồi chứ?

Nghe tiếng động phía sau lưng, Đặng Vân Du quay lại. Một nam tử mặc trang phục màu xanh biển, ánh mắt đạo mạo xuất hiện. Nhàn nhạt nhìn cô và Vương An Cơ. Hắn cong môi cười:

- Còn dám trở lại cơ à?

- Tần Tuệ Minh. - Đặng Vân Du kêu lên rõ to - Còn tưởng ngươi không xuất hiện.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 17

Chương 17: Đi tìm nguyên khí (1)

- Thuỵ Miên, đến trễ thế. - Đặng Vân Du tươi cười mở cửa, mời khách vào nhà.

- Đặng Vân Du, tôi muốn mượn phòng cô một chút. Không biết cửa thành hiện đã đổi chưa.

Cả ba người lập tức lên phòng Đặng Vân Du. Cánh cửa thoạt nhìn vô cùng bình thường đó, không ngờ ẩn sâu nó chính là một thế giới khác. Cho đến bây giờ, Đặng Vân Du vẫn cảm thấy khó tin. Sau khi đến một lần rồi, cô mới chiêm nghiệm ra một điều, mạng có thể mất như chơi.

Triệu Thuỵ Miên lấy dây chuyền đặt trên cửa. Chỉ cần hơi có phản ứng, cô đã lập tức thả ra. Cửa thành vẫn còn. Như vậy nơi này vẫn còn là nơi giao thông giữa hai nơi. Triệu Thuỵ Miên thở phào một hơi. Còn tưởng với tính cách đề phòng của lão già đó sẽ đổi cửa. Có lẽ lão nghĩ cho dù có đổi thêm đi nữa cô cũng sẽ tìm ra.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 16

Chương 16: Hồi sinh

Triệu Thuỵ Miên chớp chớp, nghi hoặc nhìn Vương An Cơ. Dù không nhớ rõ mặt nhưng nhìn qua trang phục cũng đoán được. Hắn là Vương An Cơ.

- Ngươi...

- Lâu ngày không gặp, cô quên cả dung nhan của ta à?

Vương An Cơ nhếch môi cười nhạo cô. Triệu Thuỵ Miên nhoẻn miệng cười, nghe cái giọng điệu này thì đúng là hắn rồi. Hắn vẫn cười ngả ngớn nhưng có phần trìu mến hơn.

- Thuỵ Miên, tốt quá, rốt cuộc cậu cũng đã sống lại rồi. Vương An Cơ thì lớn lại. Thật tốt quá. - Đặng Vân Du kích động chạy ra khỏi phòng. Vương An Cơ buông cô ra, Triệu Thuỵ Miên ngại ngùng đứng dậy.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 15

Chương 15: Thập tử nhất sinh (6)

Đặng Vân Du lấy đồ đi tắm rửa. Nhìn cô ốm đi một vòng. Cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, Đặng Vân Du gọi thức ăn nhanh. Trong khi đợi đồ ăn tới, cô ngồi ở phòng khách, bật ti vi lên xem. Ở đây cũng chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ cảnh sát mới vừa bắt được một tổ chức in tiền giả. Đặng Vân Du nhìn đống thư trên bàn, điện thoại hiển thị cuộc gọi của nhà trường, thông báo cô đã nghỉ quá lâu. Chợt nhớ đến Triệu Thuỵ Miên, chắc bên trường học cũng phải giải quyết một chút. Người còn không biết có tỉnh lại hay không, đừng nói là đi học

11 ngày rồi. Vương An Cơ biến mất không có tung tích 11 ngày trời. Đặng Vân Du cứ mỗi ngày đợi Triệu Thuỵ Miên càng thóp lại, càng già đi, tóc lại rụng càng nhiều. Nhiều đêm không kìm được nước mắt lại khóc tức tưởi. Cô đem mấy viên thuỷ tinh đặt ở đầu giường, trưng cho đẹp. Còn thuốc của Triệu Thuỵ Miên thì vẫn xếp đâu vào đấy.

Mỗi ngày đến trường rồi lại trở về, không có gì thay đổi, cô lại một sầu não. Mắt hết tác dụng, cô lại trở về với cặp kính dày cộp trên mặt, là một cô sinh viên chăm chỉ.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 14

Chương 14: Thập tử nhất sinh (5)

- Ta xem các ngươi làm sao sống nổi. Triệu Thuỵ Miên chịu cái gì, thì các ngươi chịu cái nấy.

Vương An Cơ nghiến răng nói. Hắn không bao giờ quên được khi nghe Đặng Vân Du rối rắm kể Triệu Thuỵ Miên sắp bị tử hình đến nơi, đã mất tích mười ngày nay rồi. Hẳn là bị hoàng đế bắt. Mười ngày, chính là từ lúc hắn rời đi. Vương An Cơ tuy hung ác nhưng cũng có sỉ diện của mình, hắn chẳng bao giờ muốn nợ ai.

Mà khi đứng dưới kia, nhìn Triệu Thuỵ Miên cùng với Đặng Vân Du. Đặng Vân Du đã khóc nấc lên, còn hắn chỉ cảm thấy căm phẫn, ngoài căm phẫn còn có chút đau lòng. Đặng Vân Du kéo áo hắn hỏi có phải bọn họ bắt nhầm người hay không, Triệu Thuỵ Miên sao có thể biến thành như vậy. Nhưng hắn biết, chính là cô, hơi thở yếu ớt đến đáng thương. Nếu không phải vì kế hoạch đã tính trước, hắn đã cướp ngục từ lâu rồi.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 13

Chương 13: Thập tử nhất sinh (4)

Nam nhân thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, vội biến đi. Đặng Vân Du liền hỏi:

- Hắn là ai vậy?

- Ngày xưa bọn ta coi như cũng có giao tình. Đó là một con hầu tinh ngàn năm trên núi Vân Sơn, gọi là Thân sát vương. Không biết tại sao lại rơi vào tay Triệu Thuỵ Miên. Nhưng có thể thấy, những quả cầu mà cô ta mang theo xác thực toàn là yêu tinh ngàn năm tu luyện.

- Trong khi đợi tin tức của hắn, chúng ta xuống Chân Nhân thành một chuyến. Ta phải đi dò la tin tức của Triệu Thuỵ Miên.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 12

Chương 12: Thập tử nhất sinh (3)

Đặng Vân Du theo bọn Bành Đắc Cường leo lên một sườn núi phía đông. Bên trong là một cái sơn trại nhỏ. Thì ra ở đây còn có một vài phụ nữ, cô còn tưởng chỉ toàn đàn ông sống với nhau. Bọn họ xếp cho cô một căn lều mới dựng. Dù sao cũng chỉ ở có một đêm. Sáng mai cô phải xuống thành nữa.

Căn lều của cô cũng đơn giản lắm. Ngoài một cái giường, tủ đựng đồ, và một cây đèn nến ra, chỉ có một bức tượng phật nhỏ ở góc phòng. Xem ra bọn họ cũng không phải ở đây lâu dài. Chỉ toàn ở lều, không dám xây nhà, chực có quân lính đuổi tới thì lại chuyển đi. Cuộc sống hình như cơ cực, nay đây mai đó.

Đặng Vân Du tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục của nữ nhân mượn được. Chỉ là cũ hơn so với đồ của Triệu Thuỵ Miên. Nhắc tới Triệu Thuỵ Miên, bỗng thấy thật nhớ cô ấy. Dù chỉ tiếp xúc được vài ngày, nhưng Triệu Thuỵ Miên kì thực rất có tình nghĩa. Bất luận thế nào, cô cũng phải cứu được Triệu Thuỵ Miên. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 11

Chương 11: Thập tử nhất sinh (2)

Tần Tuệ Minh nhạy cảm phát hiện ra tiếng động, đứng thủ sẵn thế. Xuất hiện là một đoàn người ăn mặc giống như bang chủ cái bang, râu dài lê thê, tay hoặc cầm đao hoặc cầm búa. Đặng Vân Du nhìn cũng biết không phải bọn người tốt đẹp gì, thất thểu lui về phía sau.

- Sơn... sơn tặc...

Một đám gần chục người, áo xé lộ hai cánh tay vạm vỡ, có người có vài vết sẹo dài ngoằm đáng sợ. Một gã mắt thọt cứ láo liên nhìn cô, yết hầu di chuyển lên xuống. Tay ai cũng cầm một cây đao vừa lớn vừa sắt, có thể bằng với đao tử hình cũng nên. Vậy mà bọn họ hươ tới hươ lui như chơi đồ hàng. Đặng Vân Du phản xạ nép sau lưng Tần Tuệ Minh. Nhìn cô gái bé nhỏ sợ sệt, kích thích cơn thèm người của đám sơn tặc. Có kẻ không kiềm được mà giở điệu cười trầm đục:

- Ay da, không nghĩ con người thật sự dám tới đây? Thịt người hình như cũng rất thơm ngon. - Một gã to béo cười lớn.


Có chút ngọt ngào - Uông Tô Lang (Yêu em từ cái nhìn đầu tiên Ost)

#3


Hôm nay nói xong rồi, nói thật dài, sau này... sẽ không nói lại lần nữa.

Những ngày cận kề lễ tri ân. Hình kỷ yếu được up đầy rẫy trên Facebook. Bạn bè like, share. Vô tình lướt qua một bài đăng có ghi:

"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa."

Bây giờ, chưa đâu. Bạn chưa biết được cái cảm giác ngậm ngùi đó đâu.

Vẫn thường nghe người ta nói: "Quãng thời gian cấp ba là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Sau này, bạn mãi mãi sẽ không tìm được một tình bạn như vậy nữa". Hay là: "Thời đi học là vui nhất, sau này ra đời khổ, bạn Đại học thì chẳng được bao nhiêu đứa."

Với tôi, đó hoàn toàn là giả dối...


Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương cuối

Chương cuối

Trong quán cafe nọ, chính là cái quán cafe mà anh tình cờ ngồi một lần lúc trời mưa. Hôm nay, anh hẹn Nắng gặp mặt. Anh từng tưởng tượng vô số lần trong đầu bộ dạng xấu hổ ngốc nghếch của Nắng trong đầu, sau đó lại tự mỉm cười.

Không thể không thừa nhận, hôm nay anh rất căng thẳng, ngoại hình cũng chau chuốc hơn. Anh đã lưỡng lự rất lâu mới chọn hoa hồng vàng làm biểu tượng gặp mặt. Anh không quen sử dụng hoa, nhưng hôm nay lại đặc biệt kiểu cách. Thậm chí anh đã đến sớm hơn thời gian gặp mặt 15 phút.

Hôm nay trời nắng dịu nhẹ, không biết Nắng sẽ gọi nó là kiểu thời tiết gì đây. Cửa bật mở, anh hồi hộp đưa mắt nhìn. Là một cô gái xinh xắn tươi mát. Cô mặc chiếc váy chấm bi màu đỏ. Anh biết cô, cô cũng ở trong Hội sinh viên, có lẽ còn cùng khoa với anh. Cô lập tức nhận ra anh mà không cần hoa. Đúng là cô thật sự biết anh.


Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương giữa 2

Chương giữa 2

[Nắng]: Căn tin hôm nay có món ăn mới, dở tệ, em phải bất chấp mưa nắng ra ngoài trường mua bánh mì ăn (biểu tượng khóc thét).

[Mưa]: Anh không hay ăn những món mới, anh chỉ thích ăn món cũ. Em ăn đồ bên ngoài coi chừng đau bụng.

Tôi nhíu mày, hình như có gì đó sai sai. Căn tin chỗ tôi có món mới, ở trong kia cũng chưa chắc có a? Thôi chết! Anh có nhận ra điểm sơ hở không nhỉ?


Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương giữa 1

Chương giữa 1

Tôi run run gõ lên bàn phím.

[Mưa]: Chúng ta học cùng khoa? Em tên là gì?

[Nắng]: Thật trùng hợp. Anh học cùng khoa với em. (kèm theo biểu tượng cười ẻo lả)

Tôi cố gắng bắt kịp hình tượng "tình cờ", đáy lòng thầm run rẩy. Sao giống như đang lừa gạt người khác?

[Mưa]: Em không muốn nói tên?

Tôi yếu ớt cười, sau đó ngưng cười. Tôi có cảm giác bị nhìn thấu. Thì ra người của Hội sinh viên lại thông minh như vậy. Sau này phải để ý nhiều hơn.

[Nắng]: Em cũng không muốn biết tên anh.


Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương đầu

Chương đầu

Một tháng sau kì thi đại học, tôi nhận được tin nhắn của Khanh: Tao đậu đại học Ngoại thương rồi. Tôi và Khanh là bạn thân từ những năm học cấp ba. Chúng tôi học chung trường, chung lớp, chung sở thích. Tôi thật sự thích Khanh.

Cho đến cái ngày cậu ấy phải đi theo gia đình vào Sài Gòn. Lúc đó, tôi cũng chẳng biết mình đã lấy can đảm từ đâu, ngày lớp tổ chức tiệc chia tay với Khanh, tôi chỉ mỉm cười nói "Đi mạnh giỏi, ráng đậu Ngoại thương, đến nơi nhớ điện thoại cho tao". Khanh bay chuyến 10 giờ, tôi viện cớ trễ quá nên không đi, trong khi nhà tôi gần sân bay.



May mắn bé nhỏ - Hebe Tian



Tớ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài thảm cỏ xanh. Từ xa, tớ nghe thấy tiếng chuông reo tan trường.

... Nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng cậu...

- Người đang tha thiết gọi tên tớ -

Lúc thích cậu tớ vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu sâu sắc. Đến khi xa nhau rồi mới nhận ra được tình cảm của mình.

Sao tớ lại không phải hiện ra gặp được cậu là điều tuyệt với nhất trên đời này chứ?

Có lẽ khi đó tớ mải lo vui cười và khóc lóc, lo đuổi bắt những ánh sao băng trên bầu trời.

Nên cứ thế mà quên mất...

Người luôn mặc kệ mưa gió, vẫn lặng lẽ dõi theo tớ ở nơi bắt đầu.

Hóa ra cậu chính là hạnh phúc mà tớ luôn muốn giữ lại.

Hóa ra chúng ta và tình yêu từng gần nhau như thế.

Cái quyết định vì tớ mà chống lại cả thế giới ấy.

Cả cơn mưa mà chúng ta từng cùng bị ướt đẫm.

Mỗi kỉ niệm chính là tình cảm chân thành không chút tì vết của cậu.

Gặp được cậu thật may mắn biết bao!... Nhưng tớ đã không còn tư cách rơi ước mắt vì cậu nữa rồi.

Chỉ ước rằng ở phía chân trời nơi tớ không thể nhìn thấy, cậu vẫn dang rộng đôi cánh của mình.

Nếu định mệnh cho cô gái nào đó gặp được cậu.

Cô ấy thật may mắn biết bao...

[Truyện ngắn] Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng?

Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng?

Tác giả: Phúc Phễu
Thể loại: Tình cảm, nhẹ nhàng
Độ dài: 4 chương
Tình trạng: Hoàn
Rating: G

Văn án:
Nắng không quen anh, Nắng chỉ chào anh bằng một câu: Chào anh, em là Nắng.

Anh không thường lên mạng, anh vất cái tin nhắn của Nắng trong khung chat ba tháng. Anh không quen Nắng, nhưng anh cũng đáp lại bằng một câu: Chào em, anh là Mưa.

[Nắng]: Em tưởng anh off rồi. Anh còn nói chuyện với ai nữa à?
[Mưa]: Không có, anh đang đợi em.

[Mưa]: Anh không thấy em online, có chuyện gì sao? Nếu thấy tin nhắn lập tức nhắn lại cho anh.
[Mưa]: Anh nghĩ kĩ rồi. Hình như em biết rất nhiều về anh, còn anh thì chẳng biết gì về em cả. Anh không biết em ở đâu, lại có chuyện gì nên rất bất an. Anh quyết định, chúng ta gặp nhau đi.

- Nắng, đừng nói với anh là em không thích anh. Anh không chấp nhận bất kì lời nói dối nào nữa đâu.

Chiều nay không có mưa bay - Trung Quân Idol

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 10

Chương 10: Thập tử nhất sinh (1)

Nhanh chóng đã đi qua dãy phòng giam lạnh lẽo kia. Vừa mới đến, hoàng đế đã nghe thấy giọng nói sinh động của Triệu Thuỵ Miên.

- Lũ khốn nạn, có ngon thì kêu lão hoàng đế tới đây nói chuyện với ta. Đồ con rùa rụt cổ.

Triệu Thuỵ Miên hiện tại chẳng khác nào con mụ điên. Cả người bị treo dính vào cây gỗ chữ thập, hai tay bị xích ngang lên. Trên mặt hơi khói và mồ hôi làm nước da cô trở nên sạm đen. Đây chính là kiểu tra tấn kinh điển trong phim. Có điều ngoài đời thật thì khốc liệt hơn nhiều. Triệu Thuỵ Miên đã được chiêm nghiệm điều đó một tuần nay rồi.

Thứ duy nhất sáng lên trên gương mặt kia chính là đôi mắt. Đôi mắt đầy căm thù nhìn chòng chọc hoàng đế như muốn liều mạng với lão, có phần giống với những tù nhân khác. Lão hoàng đế bấy giờ vẫn ung dung, nhìn một pháp sư có tài phải ra nông nỗi thế này, lão cũng không nỡ.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 9

Chương 9: Thất tinh vương (2)

Đặng Vân Du chỉ là một con mọt sách trong nhà kính, nên mới chạy được một lúc hai chân đã không có cảm giác, giống như bông hoa tàn, yếu dần, yếu dần. Triệu Thụy Miên thấy phía trước không còn đường lui nữa, dường như bọn họ đã chạy ra khỏi Chân Nhân thành. Cô dùng sức lực cuối cùng, đánh bật Đặng Vân Du ra xa.

Cơ thể có biến chuyển lớn, Đặng Vân Du gần như là bay qua mấy căn nhà. Đồng thời có một vầng ánh sáng xuất hiện, khi cô ngước mặt lên, chỉ thấy Triệu Thụy Miên đã không còn là Triệu Thụy Miên nữa. Cô trang điểm ma mị, làn da trắng muốt. Trên người mặc bộ đồ màu tím nhạt, áo choàng trong suốt, còn cầm một cây gậy lấp lánh.

Giây phút đó, Triệu Thụy Miên giống như một tiên nữ. Đặng Vân Du nháy mắt thấy đám quân lính không còn đuổi theo hướng cô nữa, hoàn toàn chuyển sang đi bắt Triệu Thụy Miên.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 8

Chương 8: Thất tinh vương (1)

Vương An Cơ sau khi giết xong yêu quái thì đi lên lầu, tìm được ngay phòng của Đặng Vân Du. Triệu Thụy Miên đặt dây chuyền lên cửa, ánh sáng bên trong chiếu ra. Đặng Vân Du há hốc:

- Cái này... cái này... là thế nào? Quần áo của tôi đâu?

Vương An Cơ vừa định lao vào, Triệu Thụy Miên đã cất dây chuyền đi, chỉ còn lại một mảng màu gỗ. Đặng Vân Du lập tức mở cửa kiểm tra mọi thứ bên trong.

- Cô làm cái gì vậy? Mau mở cửa ra.

- Từ từ đã. Ngươi có biết một khi chúng ta xuất hiện, có bao nhiêu thiên binh vạn mã bên kia không? Có chăng tên hoàng đế thối đã báo động cho các tộc khác rồi. Chúng ta là tội đồ của cả thiên hạ đấy.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 7

Chương 7: Gặp gỡ Đặng Vân Du (2)

- Cậu vừa nói cái gì?

Cô gái trước mặt Triệu Thuỵ Miên, thân hình cao chưa được một mét rưỡi, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, vậy mà trên vai lúc nào cũng mang cặp lớn, lại còn đeo một cặp kính dày, che mất đi ngũ quan phía sau, nhìn như sinh viên khoa công nghệ thông tin. Ăn mặc thì chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi nhếch nhác.

- Thụy Miên, xin hãy cho tôi đi theo cậu.

Đặng Vân Du còn lén lút nhìn Vương An Cơ. Chỉ thấy hắn đang khoanh tay, liếc cô một cái rồi quay đầu ngắm lá rơi. Chỉ trong phút chốc mà tim Đặng Vân Du đã đập nhanh một nhịp.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 6

Chương 6: Gặp gỡ Đặng Vân Du (1)

Liễu Ly Châu đi cùng bạn bè đến căn tin ăn bữa trưa. Không ngờ đang muốn tìm một bàn trống lại thấy Triệu Thụy Miên ngồi một mình một bàn. Liễu Ly Châu mặt mày rạng rỡ kéo đám bạn đi tới.

- Chào Thụy Miên, tôi ngồi đây được không?

Triệu Thụy Miên đang chăm chỉ ăn cơm của mình thì ngẩng mặt lên. Tưởng ai, hóa ra là tình địch trăm năm. Bạn bè Liễu Ly Châu đa số đều là người có gia cảnh bình thường, chẳng qua cũng có chút dễ nhìn giống như cô ta. Thấy Triệu Thụy Miên sắc mặc âm u thì có người kéo Liễu Ly Châu:

- Hay là thôi đi Tiểu Châu. Người như cô ta vẫn không nên day dưa.

- Không sao đâu mà. Thụy Miên đâu có làm gì chúng ta.

- Cũng được. Ngồi xuống đi.

Ai ngờ tai chưa nghe được câu cảm ơn, cả người Liễu Ly Châu đã úp lên bàn ăn, chén canh của Triệu Thụy Miên làm ướt sũng ngực cô ta, một chút nước canh còn làm bẩn áo Triệu Thụy Miên. Liễu Ly Châu giống như bị tạt một đống cám heo lên người.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 5

Chương 5: Chân Nhân thành (3)

- Sao cô nhìn ta với ánh mắt như vậy?

- Không, không có gì. Nếu ngươi đã khỏe rồi. Ta muốn đưa ngươi đến một nơi này, chắc ngươi sẽ tìm được cách cứu mình.

- Tốt vậy à? - Hắn nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực lạnh lẽo. Triệu Thụy Miên thoáng lạnh sống lưng, cô gượng cười.

- Đương nhiên rồi. Ta vốn định đưa ngươi đi từ sớm, mà lúc đó ngươi đuổi ta đi.

- Vậy đi, ngay bây giờ.

- Cũng được.

Chết sớm siêu linh sớm. Triệu Thụy Miên đưa hắn đến Chân Nhân thành qua khách sạn Bạch Hoàng. Nhìn thấy một thế giới cổ đại nằm ngay trong lòng thành phố, Vương An Cơ không khỏi bất ngờ, nhưng cũng rất phấn chấn.

- Ngươi... rất vui sao?

- Vui hơn ở cái thế giới xa lạ kia.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 4

Chương 4: Chân Nhân thành (2)

- Ngươi không phải đến để ghi danh nhận thưởng à?

Trong mắt Triệu Thụy Miên thoáng qua tia khinh thường. Hừ, bà đây thèm đi làm những chuyện tầm thường này sao? Số tiền bà đây kiếm trong một năm cũng dủ sống ở Chân Nhân thành vài năm rồi. Ta cũng được coi là đại gia đấy nhé.

- Xin thứ lỗi cho thần. Thần không có hứng thú.

- Chẳng hay, ngươi muốn nhiều tiền hơn?

- Vấn đề không phải tiền bạc. Mà là... mà là thần sợ mình không có đủ năng lực để hỗ trợ, sợ làm vướng chân những người khác. - Thị vệ lúc nãy nhíu mày, đến cạnh hoàng đế, nhìn cô gay gắt.

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 3

Chương 3: Chân Nhân thành (1)

Dứt lời, bốn phương tám hướng đều tỏa ra ánh sáng chói mắt. Triệu Thụy Miên nhẹ bẫng trên không trung. Chớp mắt, thay hình đổi dạng, trang phục màu tím khoác lên người, phía dưới là y phục thời Đường có khắc hoa văn của tộc Chân Nhân.

Đường Hành Nhật Dạ thức thời bị mê hoặc bởi sức mạnh này. Rất nhanh sau đó đã bất ngờ tấn công. Ngay khi kiểu tóc của Triệu Thụy Miên đã dài ra, đong đưa như một tiểu cô nương, môi phớt màu tím hồng nhẹ.

Cô cầm quyền trượng trong tay, lướt người bay tới. Từ đỡ đòn tới tấn công, không khi nào là lơ là, thuần thục như một pháp sư chuyên nghiệp. Chẳng trách từ đầu đến giờ vẫn luôn giả bộ. Vương An Cơ vẫn không ngờ, thì ra Triệu Thụy Miên là một pháp sư. Nếu hắn có sức mạnh như trước kia, hẳn là có thể nhận ra rồi. Hắn gắng gượng đứng dậy, nhìn cuộc chiến dường như không có hồi kết kia.


Beautiful - Crush (Goblin Ost)

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

Ngồi hát đỡ buồn - Trúc Nhân (Cô gái đến từ hôm qua Ost)

#2

Bạn đã bao giờ làm một người phải khóc chưa?

Tôi thì chưa bao giờ.

Nhưng... hôm nay tôi thật sự đã làm một người phải khóc, hơn nữa lại còn là con gái.

Tôi lúng túng đến mức không biết nên nói cái gì khi bị bạn ấy trách mắng, chỉ biết giương mắt nhìn. Thậm chí đã phải đấu tranh một hồi với nói được một câu "Xin lỗi mà, đừng khóc nữa". Nhưng bạn kia không quan tâm đến tôi, chỉ vùi đầu vào hai cánh tay, ai dỗ cũng không nín.

Tôi sợ, vì vậy sau khi nói vài câu nhận lỗi, tôi ngồi im, nhìn cũng không dám nhìn, nói cũng không dám nói. Những người khác nhìn tôi nghi ngờ, tôi bắt đầu giải thích vài câu. Có thật là tôi không cố ý? Hay chỉ là trong giây phút đầu óc rối loạn tìm đại một lý do? Lúc đó tôi hoài nghi nhân phẩm của chính mình. Lần đầu tiên trong đời.


#1

Tôi thích đọc truyện ngôn tình.

Trong truyện luôn có một chi tiết rất đáng chú ý.

Những lúc có rung động với một người, tim sẽ đập thình thịch, cả người nóng bừng, hay là hai má ửng hồng, tay chân run rẩy...

Đủ các loại dấu hiệu chứng tỏ người đó làm bạn xiêu lòng.

Nhưng thực tế, tôi không hề tin chuyện đó. Có thể tôi chưa gặp đúng người. Tuy vậy, tâm hồn non nớt luôn muốn một lần có thể trải qua cảm giác đó.


Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

Hẹn ước bồ công anh - Châu Kiệt Luân

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 2

Chương 2: Vương Hầu đại nhân - Vương An Cơ

- Anh đi theo tôi làm cái gì? Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.

Vương An Cơ không ngại người khác nhìn mình bằng ánh mắt kinh hãi, cứ dùng sức mạnh, lượn qua lượn lại trên không trung, hại người khác nhìn cô giống như phù thủy. Còn đi theo cô đến tận trường.

- Ông trời muốn ta đi theo cô, chắc hẳn phải có lý do.

- Đồ điên. Đúng là mấy người cổ đại rất mê tín. Mở miệng ra là ông trời, khép miệng lại là thần linh.

- Đây chính là nơi mà cô phải đến? Cô đi buôn đồ cổ à?

Vương An Cơ khoanh tay nhìn toàn nhà trước mặt. Có lẽ chính là tòa thành cao nhất mà trước giờ hắn thấy. Ăn mặc khác biệt đã không nói, màu tóc cũng khác nhau nữa. Thiên hạ sau 300 năm thay đổi không ngờ. Mà nữ nhân này cũng ở trong số đó.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 1

Chương 1: Thất tình liền nhặt được kì bảo

Triệu Thuỵ Miên thất thểu bước đi, lặng lẽ quệt dòng nước mắt lăn dài trên má. Mũi cay xè đến nỗi không thể hít thở thông suốt được. Điền Định Siêu một lần nữa từ chối cô, từ chối thân cận, từ chối nghe cô giải thích.

Vì vậy nên cô cáu giận, làm nũng, xấu xa bêu xấu Liễu Ly Châu trên diễn đàn và trước mặt mọi người. Anh là người thông minh, làm sao lại không nhận ra trò vặt vãnh này của cô. Triệu Thuỵ Miên tình nguyện đóng vai phản diện để thu hút sự chú ý của anh. Cuối cùng cũng thành công, nhưng là ngoài dự đoán của cô, chỉ nhận được chỉ trích chứ không phải quan tâm.

Đó có phải là thích tự ngược bản thân?


[Truyện dài] Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành

Thể loại: Huyền huyễn, xuyên không
Số chương: 62 chương + 2 ngoại truyện
Độ dài: Hoàn
Rating: G
Văn án:
Vương An Cơ, được mệnh danh là Vương Hầu đại nhân, đứng đầu trong yêu giới. Tàn ác máu lạnh, hai tay nhuốm đầy máu tươi. Nam nhân muốn thách đấu hắn để làm bá chủ thiên hạ, nữ nhân muốn quỳ rạp dưới chân hắn mà trở thành người đứng bên cạnh hắn. Hắn không cầu ai cả, cũng không muốn giúp ai.
Yêu hồ bị phong ấn 300 năm, vì giọt nước mắt thất tình của thiếu nữ mà được giải thoát. Hắn bắt nàng phải làm thế này, làm thế kia. Nàng ghét bỏ.
Bị cuốn vào vòng xoáy thời gian và không gian, biết được sự thật, cũng hiểu được sự thật. Ai khiến ai yêu ai.
Vương An Cơ nói: "Đời này, tội ác lớn nhất của ta chính là không gặp được nàng sớm hơn"