Bạn đã bao giờ làm một người phải khóc chưa?
Tôi thì chưa bao giờ.
Nhưng... hôm nay tôi thật sự đã làm một người phải khóc, hơn nữa lại còn là con gái.
Tôi lúng túng đến mức không biết nên nói cái gì khi bị bạn ấy trách mắng, chỉ biết giương mắt nhìn. Thậm chí đã phải đấu tranh một hồi với nói được một câu "Xin lỗi mà, đừng khóc nữa". Nhưng bạn kia không quan tâm đến tôi, chỉ vùi đầu vào hai cánh tay, ai dỗ cũng không nín.
Tôi sợ, vì vậy sau khi nói vài câu nhận lỗi, tôi ngồi im, nhìn cũng không dám nhìn, nói cũng không dám nói. Những người khác nhìn tôi nghi ngờ, tôi bắt đầu giải thích vài câu. Có thật là tôi không cố ý? Hay chỉ là trong giây phút đầu óc rối loạn tìm đại một lý do? Lúc đó tôi hoài nghi nhân phẩm của chính mình. Lần đầu tiên trong đời.
Trong suốt ba tiết học, tôi hoàn toàn chỉ nghĩ đến chuyện phải mở miệng thế nào cho thật tự nhiên. Có khi nào bạn ấy sẽ không trả lời lại tôi hay không? Hay lại tiếp tục lên miếng vạch trần tôi?
Tôi và cô bạn đó không gọi là thân thiết, chỉ là quan hệ bạn cùng lớp. Chúng tôi ngồi cách nhau một đường đi. Dạo này chúng tôi hay nói chuyện với nhau bởi vì học thêm cùng chỗ.
Sau cùng, lời nói như vụt ra khỏi miệng. Tiết học cuối cùng trong ngày, tôi đặt cược tất cả, nói một câu "Ăn bánh không?". Bạn ấy không trả lời, cũng không nhìn tôi. Tôi tưởng vẫn còn giận, không ngờ sau khi tôi quay đi, bạn ấy hỏi "Của ai vậy?"
Lồng ngực tôi nhẹ bẫng, tôi mỉm cười và trả lời, thậm chí còn nói chuyện nhiều hơn hai câu.
- Chuyện đã qua - 3/11/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét