Chương cuối
Trong quán cafe nọ, chính là cái quán cafe mà anh tình cờ ngồi một lần lúc trời mưa. Hôm nay, anh hẹn Nắng gặp mặt. Anh từng tưởng tượng vô số lần trong đầu bộ dạng xấu hổ ngốc nghếch của Nắng trong đầu, sau đó lại tự mỉm cười.Không thể không thừa nhận, hôm nay anh rất căng thẳng, ngoại hình cũng chau chuốc hơn. Anh đã lưỡng lự rất lâu mới chọn hoa hồng vàng làm biểu tượng gặp mặt. Anh không quen sử dụng hoa, nhưng hôm nay lại đặc biệt kiểu cách. Thậm chí anh đã đến sớm hơn thời gian gặp mặt 15 phút.
Hôm nay trời nắng dịu nhẹ, không biết Nắng sẽ gọi nó là kiểu thời tiết gì đây. Cửa bật mở, anh hồi hộp đưa mắt nhìn. Là một cô gái xinh xắn tươi mát. Cô mặc chiếc váy chấm bi màu đỏ. Anh biết cô, cô cũng ở trong Hội sinh viên, có lẽ còn cùng khoa với anh. Cô lập tức nhận ra anh mà không cần hoa. Đúng là cô thật sự biết anh.
Cô cười rạng rỡ, bước tới chỗ anh một cách tự tin. Anh cũng cười dịu dàng nhìn cô. Cô ngồi xuống ghế, gọi một ly nước cam. Anh nhìn ly nước cam bưng ra, vẫn mỉm cười không nói gì. Khanh vốn là người nhiệt tình nên mở miệng trước:
- Chào anh, em là Khanh.
- Chào em. Chúng ta gặp mặt rồi, vậy, bây giờ em nói cho anh biết... - Anh điềm đạm khuấy ly capuchino trước mặt, rồi ngẩng đầu nhìn cô - Nắng của anh đang ở đâu, được chứ?
Vẫn là cái thời tiết chết tiệt, tôi ngồi co ro trong góc phòng, nhìn ngoài trời mưa tầm tã, chợt nước mắt rơi. Chắc là bây giờ, hai người bọn họ đã gặp nhau rồi. Tối qua, Khanh tíu tít nói tôi chọn giúp nó quần áo, cuối cùng lại chạy ra mua chiếc váy mới. Tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào.
Chỉ là đột nhiên, thấy rất buồn mà thôi. Có giống như anh nói hay không? Trời mưa làm người ta thấy buồn bã, nhưng tôi thấy thật lạnh. Tôi hoàn toàn không muốn tưởng tượng cảnh hai người cười đùa với nhau một chút nào. Anh sẽ thích Khanh không? Thích chứ, ngay đến tôi cũng thích Khanh.
Khanh à, hình như... tao thích một người rồi...
Thật không ngờ, mối tình đầu của tôi lại là một đối tượng qua mạng. Một người mà tôi còn chưa gặp mặt, thậm chí còn không biết tên anh. Mà anh có khi còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Đáng lí ra ban đầu không nên nhận cái công việc đáng nguyền rủa này.
Hai người họ nói chuyện có vẻ lâu nhỉ? Khanh còn chưa gọi điện lại cho tôi đây này. Chắc chắn hẹn hò rất thuận lợi. Tối qua nó còn khoe khoang với tôi kế hoạch hẹn hò của nó kia mà.
Trời hết mưa, tôi lặng lẽ vác cặp ra ngoài đường. Muốn đến trường, trường học có nhiều người, sẽ bớt cô đơn hơn. Ngồi trong thư viện được khoảng một tiếng, tôi lại đi ra ngoài. Đang còn trong thời gian nghỉ tết nên thư viện cũng chỉ lác đác vài người.
Vừa ra ngoài, trời lại tiếp tục đổ mưa, tôi chẳng còn sức để mà chửi rủa. Mò mẫm trong cặp một lúc, mới phát hiện lúc nãy đi vội quá nên quên ô ở nhà. Giận dữ lại tích tụ. Hôm nay là cái ngày chết tiệt gì vậy chứ. Tôi lấy điện thoại ra nghịch. Lúc này cũng chẳng thể nào online nhắn tin với anh.
Nghịch chán rồi, tôi lại ngơ ngẩn nhìn ngoài trời. Mưa trắng xoá, mưa rào, mưa tầm tã. Mưa... mưa chính là anh... hốc mắt lại đỏ hoe. Trời mưa đúng thật rất dễ khóc. Thằng nhóc đó quả thực nói đúng, tôi dạo này rất đa cảm. Người cũng về dần, tôi đã ngồi đó tần hần nửa tiếng mà không biết chán.
Cả trường hầu như chỉ còn mình tôi. Trời cũng bắt đầu chuyển màu. Mãi ngắm mưa một hồi, tôi không để ý có người lại gần mình.
- Chào em, cho anh hỏi... chỗ em có ai tên Hạ không?
Lúc này tôi mới dời tầm mắt, thì ra trên đời còn có người đẹp như vậy. Anh ta học cùng trường với tôi sao? Anh mặc áo sọc cổ tròn, quần bò rất giản dị, tay cầm chiếc ô màu đen, anh cười hỏi tôi rất dịu dàng. Nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến anh.
- Ở đây có nhiều Hạ lắm ạ. Em cũng tên Hạ. - Nghe tiếng cười khẽ của anh, tôi nhướng mày. Có gì đáng cười đâu.
- Chào em. - Anh tằn hắn giọng, nghiêm túc nhìn tôi, mắt mang theo ý cười. Càng ngày tôi thấy người này càng lạ - Anh là Mưa.
Tôi ngay lập tức ngây dại. Anh... anh nói anh là Mưa? Không phải là Mưa mà tôi quen trên mạng đấy chứ? Nhưng... nhưng anh... tôi không ngờ là anh lại đẹp chói loá như vậy, chẳng trách Khanh nó bám như đỉa đói. Lại còn, tại sao anh lại ở đây? Anh đáng lí ra đang hẹn hò với Khanh kia mà.
Anh ở đây rồi, vậy còn Khanh thì sao? Tôi cứ nhìn anh như một con ngốc, ngay cả mắt cũng không chớp. Sau đó tôi thấy mũi mình nghèn nghẹn. Anh là anh, đúng không? Có thật là anh không? Anh đang đứng trước mặt tôi, sao mà thật kì diệu.
Lấy lại tỉnh táo, tôi lảo đảo đứng dậy. Anh lập tức lấy ô che mưa cho tôi.
- Sao anh... sao anh lại ở đây?
- Em cảm động à? - Anh cười cười lau nước mắt cho tôi. Anh chạm vào má tôi, da thịt tiếp xúc, tôi mới biết mình không nằm mơ, anh đứng trước mặt tôi thật chân thực biết bao - Từ Sài Gòn bay đến đây cũng chỉ mất một tiếng, có điều làm thủ tục hơi lâu. Anh trễ giờ hẹn gặp với em rồi. - Anh nhíu mày bất mãn.
- Anh... - Đúng là Khanh dùng nick Nắng để nhắn tin hẹn gặp anh. Tôi chẳng còn biết nói thế nào - Khanh thì sao?
- Khanh? Anh không biết. - Tôi tròn mắt nhìn anh. Không biết là sao? - Anh gặp cô ấy, chỉ để hỏi địa chỉ của em mà thôi.
- Anh biết là... - Tôi giật mình. Không phải ngay từ đầu anh đã...
- Đúng vậy, ngay từ lúc em nói thời tiết mưa to, anh đã biết em không ở Sài Gòn. - Mặc cho tôi vẫn còn thu thập, làm sạch thông tin. Anh mỉm cười, tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi. Đến khi tôi bừng tỉnh thì anh đang ở ngay chóp mũi, tôi cảm nhận được cả hơi thở của anh, mờ mịt nhìn thấy nụ cười luôn đọng trên môi anh - Còn bây giờ thì im lặng nào, anh muốn ngắm Nắng một chút.
Chẳng phải anh nói là chỉ ngắm thôi sao? Sao lại biến thành hôn môi thế này? Tôi vụng về đón nhận, hay nói đúng hơn là đứng đó như một bức tượng thạch cao. Anh không dùng bất kì sức lực nào giữ tôi lại nhưng tôi vẫn cứ ngoan ngoãn đứng đó, mặc cho anh càn quấy.
- Nắng, đừng nói với anh là em không thích anh. Anh không chấp nhận bất kì lời nói dối nào nữa đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét