abc

ღღChào mừng bạn đến với Note Blogღღ

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương giữa 2

Chương giữa 2

[Nắng]: Căn tin hôm nay có món ăn mới, dở tệ, em phải bất chấp mưa nắng ra ngoài trường mua bánh mì ăn (biểu tượng khóc thét).

[Mưa]: Anh không hay ăn những món mới, anh chỉ thích ăn món cũ. Em ăn đồ bên ngoài coi chừng đau bụng.

Tôi nhíu mày, hình như có gì đó sai sai. Căn tin chỗ tôi có món mới, ở trong kia cũng chưa chắc có a? Thôi chết! Anh có nhận ra điểm sơ hở không nhỉ?




[Nắng]: Bụng em khoẻ lắm.

[Mưa]: Ở cùng phòng với anh có một thằng nhóc năm nhất, hôm qua còn đòi tự vẫn, anh ra sức ôm nó trở về từ cầu thang bộ.

[Nắng]: Cầu thang bộ?... Cậu ta định nhảy cầu thang tự vẫn?

[Mưa]: Nó nói cho oai thôi, rất sợ chết. Cầu thang đó có bạn gái nó cùng đi với thằng khác.

[Nắng]: Em cũng có quen một thằng bạn, nhưng nó không bi luỵ như vậy. Thất tình liền tìm em giải khuây.

[Mưa]: Bạn thân em à?

[Nắng]: Cũng không tính là thân mấy.

[Mưa]: Bạn không thân mà gọi nhau đi giải khuây, thể loại uỷ mị như vậy em không nên dây vào.

Tôi nhớ lại bộ dáng uống vào rồi đập bàn chửi thề của thằng bạn, từ "uỷ mị" dùng hình như không đúng lắm.

[Nắng]: Mà thôi, em chuẩn bị đi đây. Anh đừng nói với em anh vừa nghe giảng vừa nhắn tin đấy?

[Mưa]: Làm sao em biết? Em cũng ở trong lớp này à?

[Nắng]: Không có.

[Mưa]: Nắng, thật sự lớp học này chán lắm, anh sắp ngủ đến nơi. Em đi rồi, anh ngủ thật đấy.

Lần đầu tiên anh gọi tôi là Nắng. Bỗng nhiên thấy cái tên mình vô tình đặt này cũng không tệ.

[Nắng]: Nói giúp em với người bên cạnh, tát anh một cái thật mạnh. Anh sẽ tỉnh ngay thôi.

[Mưa]: Nắng, anh ngồi một mình, xung quanh không có ai.

Mắt thấy sắp trễ giờ, tôi vội xách cặp chạy, tắt điện thoại nhét vào cặp. Hôm nay có kiểm tra. Khốn kiếp! Ông thầy thật là biến thái, cho kiểm tra đúp. Tôi chạy xe như điên đến trường, phừng phừng vào lớp.

Kiểm tra xong, cả người liền thoải mái. Tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn, anh vẫn còn online, anh dạo này hay online lâu thật.

[Nắng]: Em tưởng anh off rồi. Anh còn nói chuyện với ai nữa à?

[Mưa]: Không có, anh đang đợi em.

Tôi tròn mắt nhìn màn hình điện thoại, chân đang bước cũng dừng lại. Anh đợi tôi?

[Mưa]: Anh đang ngồi một mình ở quán cafe, trời mưa khá to nên vào đây. Anh cũng không biết chỗ này tên gì.

Tôi ngửa mặt lên trời, chỗ của tôi cũng sắp mưa. Tôi kiếm chỗ bậc thang có mái hiên che, ngồi ở đó nhắn tin.

[Nắng]: Mưa chỗ em nhỏ hơn.

[Mưa]: Anh không biết tại sao mưa lại làm người ta buồn, nhưng anh thấy rất ấm.

Thấy rất ấm? Là cái cảm giác gì? Chắc quán cafe anh ngồi ấm lắm.

[Nắng]: Anh lầm rồi, là hoàng hôn làm người ta buồn. Chỗ của em bắt đầu mưa to rồi.

[Mưa]: Nắng, em đang ngồi ở đâu?

[Nắng]: Em đang ngồi ở bậc thềm ngoài thư viện. Còn anh?

Tôi đột nhiên chẳng muốn nói dối anh. Cho dù anh có bất chấp chạy đến thư viện tìm tôi.

[Mưa]: Anh đang ở ngay bên cạnh em.

Tôi giật mình, nỗi lo sợ ập đến. Không phải anh thật sự đã bay đến thư viện rồi chứ? Chẳng lẽ số tôi đến đây đã tận. Nhưng rồi anh lại nhắn tiếp.

[Mưa]: Anh đang từ trên trời đáp xuống mặt đất đây.

Thì ra, anh đang nói mưa.

Vào một ngày nắng hiếm hoi trong cái tháng mười một của mùa đông. Tôi đi từ nhà sách về nhà. Tôi không có tiền mua sách, tiền tôi kiếm được đều cất trong ngân hàng. Tôi chỉ đến đó để đọc ké thôi. Hôm nay tôi lại có hứng thú tạt qua khu tiểu thuyết hiện đại, sau đó mân me sang khu thơ văn. Xem này, còn có một cuốn sách mang tên anh: Mưa.

Tôi không mở ra đọc, bởi vì đọc thơ tôi không hiểu. Nhưng cuốn sách đó nhắc tôi nhớ đến anh. Chúng tôi đã trò chuyện trên mạng được hơn ba tháng rồi. Từ những câu nói ngắn chỉ hai ba chữ, bây giờ anh đã nói với tôi những câu dài, thậm chí có những tin nhắn dài cả đoạn văn.

[Nắng]: Hôm nay trời nắng đẹp thật.

[Mưa]: Nếu em nói cái thời tiết nắng bỏng da này là đẹp thì anh không phủ nhận em là Nắng.

Tôi quên mất, ở Sài Gòn có thể nắng gắt. Nhưng cũng không sửa lại lời.

[Mưa]: Anh định mua điện thoại mới, em nghĩ nên mua loại nào?

[Nắng]: Anh mới... tiền đâu ra mà anh mua điện thoại mới?

Không phải anh đi trộm tiền chứ?

[Mưa]: Chú của anh nhiều tiền lắm, anh đang ở nhà ông ấy. Ông ấy không có vợ, cũng không có con. Bây giờ anh thành đại gia rồi (biểu tượng cười hô hố).

Tôi có cảm giác khó tin. Thuận lợi vậy sao? Vì vậy tôi tiền nhắn tin hỏi Khanh, xác thực đúng là cuộc sống của anh có thoáng hơn lúc trước một chút.

[Nắng]: Cho dù nhiều tiền thì anh cũng không nên phung phí.

[Mưa]: Anh không phung phí. Là chú nói anh mua, điện thoại anh bị hư từ năm ngoái nên anh bỏ rồi, cũng không dùng nữa. Chú nói anh mua để tiện liên lạc.

Thì ra là vậy.

[Nắng]: Vậy anh mua Iphone đi. Em thích dùng IOS.

Nhưng mà, tôi thích dùng IOS thì sao? Người mua điện thoại là anh mà. Chợt thấy câu nói của mình thật ngớ ngẩn

[Mưa]: Theo ý em.

Theo ý em? "Theo ý em" có nghĩa là gì?

[Nắng]: Giải dùm em cái này.

Thế là tôi tiện thể gửi bài toán hoá cho anh. Thằng nhóc lên lớp tám, bắt đầu nhét thêm môn hoá, mà hình như hoá tôi không được khá cho lắm. Dù sao có thể anh cũng không biết, cứ nhờ bừa thôi. Thật không ngờ năm phút sau anh nhắn lại.

[Mưa]: Em xem thử có được không? Em giải dùm em họ hả?

Tôi ngớ ngẩn nhìn vào trong màn hình, anh chụp hẳn bài giải sang mà không nhắn tin. Trang giấy anh dùng, chữ anh viết, lần đầu tiên tôi có cảm giác gần anh đến vậy. Chữ anh viết rất đẹp, đẹp hơn chữ tôi. Thậm chí tôi còn tưởng tượng gương mặt của anh trong đầu.

Anh giải đúng rồi. Vậy ra, anh là học sinh giỏi à? Thế những lần trốn nghe giảng trong lớp của anh thì sao?

Từ đó, tôi bỏ ngay ý niệm anh là một tên lười học ra khỏi đầu. Thoáng cái, giáng sinh năm nay đã đến. Thời tiết đúng là chết tiệt, lạnh như kiểu có sương, tôi đã không còn ở độ tuổi lông bông ngoài đường nữa rồi. Cho nên tối nay ở nhà, lên mạng đọc báo.

[Nắng]: Hôm nay là giáng sinh, anh đang làm gì thế?

[Mưa]: Anh đang xem thử điện thoại mới.

Anh mua điện thoại rồi? Nhanh thật.

[Mưa]: Nhưng mà bây giờ hội độc thân rủ anh đi ăn, không thể nói chuyện với em được rồi. Thế em không đi đâu à?

Tôi nhìn màn hình mất hai giây rồi mới trả lời.

[Nắng]: Chút nữa em đi ăn với gia đình.

[Mưa]: Vậy anh off đây.

Nhìn biểu tượng sáng của anh tắt ngủm, lại nhớ tới hôm nay, ba mẹ tôi đi ăn tiệc mừng nhà mới với bạn. Tôi gập máy tính lại, đi xuống nhà, bật ti vi lên xem. Chương trình cũng chẳng có gì đặc biệt. Bỗng nhiên tôi thấy rất cô đơn. Rõ ràng đây chỉ là ngày lễ ở phương Tây nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy.

Nằm lên nằm xuống cuối cùng lại mò lên giường lúc 9 giờ hơn. Tôi quyết định đi ngủ sớm. Đang mơ màng, tôi bị tiếng "dinh" nhẹ của điện thoại làm cho thức giấc. Tôi là người rất dễ tỉnh ngủ, chỉ cần một ánh sáng nhỏ chiếu vào mắt cũng đủ làm tôi thức giấc.

Tôi vật vã hướng người về phía ánh sáng, mới nhớ ra hình như quên tắt wifi, có thể facebook thông báo gì đó. Đã gần 12 giờ rồi. Nhìn thấy màn hình điện thoại nhấp nháy, tim tôi thắt lại một cái.

[Mưa]: Nắng, em ngủ chưa?

Bao nhiêu buồn ngủ đều bị đánh bay. Tôi cười tủm tỉm, cuộn tròn người trong chăn, vui vẻ nhắn lại.

[Nắng]: Vẫn chưa. Anh về rồi à?

[Mưa]: Ừ, mới về.

Tôi thấy hơi kì lạ, liền nhắn tiếp.

[Nắng]: Anh uống bia?

[Mưa]: Có chút chút.

Rất nhiều người uống vào nằm lăn đùng ra đó, có người nói lè nhè, có người nổi điên đánh người. Nhưng tỉnh táo để nhắn tin như anh là người đầu tiên tôi thấy.

[Nắng]: Vậy mà anh còn có thể nhắn tin?

[Mưa]: Anh uống cũng được lắm, chỉ là hơi buồn ngủ... bỗng nhiên rất muốn tặng quà cho em.

Thật nhanh, tim tôi đập thật nhanh, mặt đột nhiên hơi nóng lên. Tôi muốn biết, nếu mua quà cho tôi, anh sẽ mua thứ gì, mặc dù người nhận nó sẽ là Khanh.

[Mưa]: Giáng sinh vui vẻ.

[Nắng]: Giáng sinh vui vẻ.

Sau giáng sinh hai tháng là Tết nguyên đán. Xui xẻo một điều là, sáng đó trước khi về quê, tôi lỡ đạp thẳng chân, thế là điện thoại vô tình rơi xuống đất, kêu tiếng rõ vang, vỡ thành ba mảnh: màn hình, pin và thân máy. Tôi khóc không ra nước mắt, vậy là lặng lẽ về quê.

Gia đình tôi thường về quê tận một tuần. Không điện thoại, không máy tính, tôi như biến thành người vượn. Đến ngày thứ năm, dưới sự tra tấn của thời tiết, tôi quyết định tìm đứa em họ hỏi về tiệm net gần đây. Tôi liều lĩnh bước vào quán net mà trước giờ chưa từng đến.

Run rẩy đăng nhập, có khi nào anh đợi tôi online hay không? Quả nhiên là thấy tin nhắn của anh. Anh nhắn khá dài, dài hơn bình thường, câu cuối còn thành công làm tôi chết lặng.

[Mưa]: Anh không thấy em online, có chuyện gì sao? Nếu thấy tin nhắn lập tức nhắn lại cho anh.

[Mưa]: Anh nghĩ kĩ rồi. Hình như em biết rất nhiều về anh, còn anh thì chẳng biết gì về em cả. Anh không biết em ở đâu, lại có chuyện gì nên rất bất an. Anh quyết định, chúng ta gặp nhau đi.

Tôi không dám trả lời lại anh, nên tắt máy tính. Trên đường trở về nhà, tôi như người mất hồn. Cuối cùng, câu nói mà tôi và Khanh đều mong muốn anh nói ngay từ đầu đã đến rồi. Nhưng sao cảm xúc của tôi lại rất lạ, rất hỗn loạn.

Ngày hôm sau, tôi vẫn kiên trì không đăng nhập. Tự viện cớ là điện thoại hư, tôi đem ra tiệm sửa, sửa xong lên sau cũng được. Nhưng tôi quên rằng, tôi còn có máy tính mà. Tôi lại nhớ tới Khanh, vì vậy tôi kìm nén cảm xúc, nhắn cho nó một cái tin: Anh ấy muốn gặp mày.

Khanh đã không chần chừ mà gọi điện cho tôi để xác nhận, ở bên này, tôi còn nghe thấy tiếng nó nhảy cẫng lên vì vui sướng. Tôi muốn vui dùm nó, nhưng lại phát hiện mình cười không nổi. Tôi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó lên giường đắp chăn ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét