Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017
Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 20
Chương 20: Đi tìm nguyên khí (4)
Điền Định Siêu nói xong liền ngả vào người cô. Triệu Thụy Miên chật vật đỡ lấy, phát hiện hắn phát sốt rồi. Triệu Thụy Miên hốt hoảng, lập tức đưa hắn đến bệnh viện. Sốt cả một ngày trời, phải truyền nước biển, Triệu Thụy Miên túc trực ở bệnh viện suốt.Cô bất an dựa người vào tường. Sao có thể như vậy? Điền Định Siêu sao lại bước ra từ cánh cửa đó. Đó là nơi, là cửa thành, là nơi thông đến Chân Nhân thành. La bàn nhất định đã chỉ đúng hướng. Không lẽ...
Cô cố gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Hắn không thể nào lại làm việc cho lão hoàng đế. Nhất định là có sai sót gì đó. Giọng nói của y tá vang vọng ngoài hành lang. Triệu Thụy Miên uể oải đi vào trong. Thấy Điền Định Siêu rốt cuộc đã mở mắt.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 19
Chương 19: Đi tìm nguyên khí (3)
Triệu Thụy Miên là lần thứ ba điều chế thất bại đan dược. Cô vốn chưa từng muốn làm thứ này. Phần lớn trước đây đều dùng tiền mua. Nhờ đó mà cô biết được, bán đan dược thật sự rất lời, cô cũng đã bị lỗ một đống tiền. So với mua thảo dược về nhà tự điều chế, mua ở bên ngoài đúng là đắt muốn đòi mạng.Nhưng nói đắt thì cũng đúng thôi. Muốn điều chế đan dược trước tiên phải có năng lực ổn định, kiến thức rộng rãi, lại có kiên nhẫn ngồi hàng tháng trời. Triệu Thụy Miên mệt muốn chết. Cô nhìn vào cánh cửa vẫn còn đóng im ỉm kia, giống như chỉ là một thứ đồ nội thất bình thường.
Triệu Thụy Miên trèo xuống khỏi giường, muốn tìm thứ gì đó lót bụng. Cô đã năm ngày không ăn không uống gì rồi. Triệu Thụy Miên vừa đợi mỳ tôm chín vừa lật sách cổ xem lại một lượt. Có thể cô bỏ sót một chi tiết quan trọng nào đó chăng. Đan dược này rất cần thiết cho thuật hồi hương.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 18
Chương 18: Đi tìm nguyên khí (2)
Đặng Vân Du lấy ra một cái vỏ óc nhiều màu, ghé vào miệng, đổi ra âm thanh trầm bổng. Qua nửa ngày, một bóng dáng đâu đó xuất hiện, rừng trúc mãnh liệt đung đưa, lá cây dường như che lấp cả bầu trời. Chim chóc vì giật mình mà bay đi mất. Đặng Vân Du liên tục chớp mắt.Lúc sau, lá cây đã ngừng rơi, gió cũng từng thổi, nhưng cô chẳng thấy cái gì. Sẽ không phải là gặp lừa đảo rồi chứ?
Nghe tiếng động phía sau lưng, Đặng Vân Du quay lại. Một nam tử mặc trang phục màu xanh biển, ánh mắt đạo mạo xuất hiện. Nhàn nhạt nhìn cô và Vương An Cơ. Hắn cong môi cười:
- Còn dám trở lại cơ à?
- Tần Tuệ Minh. - Đặng Vân Du kêu lên rõ to - Còn tưởng ngươi không xuất hiện.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 17
Chương 17: Đi tìm nguyên khí (1)
- Thuỵ Miên, đến trễ thế. - Đặng Vân Du tươi cười mở cửa, mời khách vào nhà.- Đặng Vân Du, tôi muốn mượn phòng cô một chút. Không biết cửa thành hiện đã đổi chưa.
Cả ba người lập tức lên phòng Đặng Vân Du. Cánh cửa thoạt nhìn vô cùng bình thường đó, không ngờ ẩn sâu nó chính là một thế giới khác. Cho đến bây giờ, Đặng Vân Du vẫn cảm thấy khó tin. Sau khi đến một lần rồi, cô mới chiêm nghiệm ra một điều, mạng có thể mất như chơi.
Triệu Thuỵ Miên lấy dây chuyền đặt trên cửa. Chỉ cần hơi có phản ứng, cô đã lập tức thả ra. Cửa thành vẫn còn. Như vậy nơi này vẫn còn là nơi giao thông giữa hai nơi. Triệu Thuỵ Miên thở phào một hơi. Còn tưởng với tính cách đề phòng của lão già đó sẽ đổi cửa. Có lẽ lão nghĩ cho dù có đổi thêm đi nữa cô cũng sẽ tìm ra.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 16
Chương 16: Hồi sinh
Triệu Thuỵ Miên chớp chớp, nghi hoặc nhìn Vương An Cơ. Dù không nhớ rõ mặt nhưng nhìn qua trang phục cũng đoán được. Hắn là Vương An Cơ.- Ngươi...
- Lâu ngày không gặp, cô quên cả dung nhan của ta à?
Vương An Cơ nhếch môi cười nhạo cô. Triệu Thuỵ Miên nhoẻn miệng cười, nghe cái giọng điệu này thì đúng là hắn rồi. Hắn vẫn cười ngả ngớn nhưng có phần trìu mến hơn.
- Thuỵ Miên, tốt quá, rốt cuộc cậu cũng đã sống lại rồi. Vương An Cơ thì lớn lại. Thật tốt quá. - Đặng Vân Du kích động chạy ra khỏi phòng. Vương An Cơ buông cô ra, Triệu Thuỵ Miên ngại ngùng đứng dậy.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 15
Chương 15: Thập tử nhất sinh (6)
Đặng Vân Du lấy đồ đi tắm rửa. Nhìn cô ốm đi một vòng. Cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, Đặng Vân Du gọi thức ăn nhanh. Trong khi đợi đồ ăn tới, cô ngồi ở phòng khách, bật ti vi lên xem. Ở đây cũng chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ cảnh sát mới vừa bắt được một tổ chức in tiền giả. Đặng Vân Du nhìn đống thư trên bàn, điện thoại hiển thị cuộc gọi của nhà trường, thông báo cô đã nghỉ quá lâu. Chợt nhớ đến Triệu Thuỵ Miên, chắc bên trường học cũng phải giải quyết một chút. Người còn không biết có tỉnh lại hay không, đừng nói là đi học11 ngày rồi. Vương An Cơ biến mất không có tung tích 11 ngày trời. Đặng Vân Du cứ mỗi ngày đợi Triệu Thuỵ Miên càng thóp lại, càng già đi, tóc lại rụng càng nhiều. Nhiều đêm không kìm được nước mắt lại khóc tức tưởi. Cô đem mấy viên thuỷ tinh đặt ở đầu giường, trưng cho đẹp. Còn thuốc của Triệu Thuỵ Miên thì vẫn xếp đâu vào đấy.
Mỗi ngày đến trường rồi lại trở về, không có gì thay đổi, cô lại một sầu não. Mắt hết tác dụng, cô lại trở về với cặp kính dày cộp trên mặt, là một cô sinh viên chăm chỉ.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 14
Chương 14: Thập tử nhất sinh (5)
- Ta xem các ngươi làm sao sống nổi. Triệu Thuỵ Miên chịu cái gì, thì các ngươi chịu cái nấy.Vương An Cơ nghiến răng nói. Hắn không bao giờ quên được khi nghe Đặng Vân Du rối rắm kể Triệu Thuỵ Miên sắp bị tử hình đến nơi, đã mất tích mười ngày nay rồi. Hẳn là bị hoàng đế bắt. Mười ngày, chính là từ lúc hắn rời đi. Vương An Cơ tuy hung ác nhưng cũng có sỉ diện của mình, hắn chẳng bao giờ muốn nợ ai.
Mà khi đứng dưới kia, nhìn Triệu Thuỵ Miên cùng với Đặng Vân Du. Đặng Vân Du đã khóc nấc lên, còn hắn chỉ cảm thấy căm phẫn, ngoài căm phẫn còn có chút đau lòng. Đặng Vân Du kéo áo hắn hỏi có phải bọn họ bắt nhầm người hay không, Triệu Thuỵ Miên sao có thể biến thành như vậy. Nhưng hắn biết, chính là cô, hơi thở yếu ớt đến đáng thương. Nếu không phải vì kế hoạch đã tính trước, hắn đã cướp ngục từ lâu rồi.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 13
Chương 13: Thập tử nhất sinh (4)
Nam nhân thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, vội biến đi. Đặng Vân Du liền hỏi:- Hắn là ai vậy?
- Ngày xưa bọn ta coi như cũng có giao tình. Đó là một con hầu tinh ngàn năm trên núi Vân Sơn, gọi là Thân sát vương. Không biết tại sao lại rơi vào tay Triệu Thuỵ Miên. Nhưng có thể thấy, những quả cầu mà cô ta mang theo xác thực toàn là yêu tinh ngàn năm tu luyện.
- Trong khi đợi tin tức của hắn, chúng ta xuống Chân Nhân thành một chuyến. Ta phải đi dò la tin tức của Triệu Thuỵ Miên.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 12
Chương 12: Thập tử nhất sinh (3)
Đặng Vân Du theo bọn Bành Đắc Cường leo lên một sườn núi phía đông. Bên trong là một cái sơn trại nhỏ. Thì ra ở đây còn có một vài phụ nữ, cô còn tưởng chỉ toàn đàn ông sống với nhau. Bọn họ xếp cho cô một căn lều mới dựng. Dù sao cũng chỉ ở có một đêm. Sáng mai cô phải xuống thành nữa.Căn lều của cô cũng đơn giản lắm. Ngoài một cái giường, tủ đựng đồ, và một cây đèn nến ra, chỉ có một bức tượng phật nhỏ ở góc phòng. Xem ra bọn họ cũng không phải ở đây lâu dài. Chỉ toàn ở lều, không dám xây nhà, chực có quân lính đuổi tới thì lại chuyển đi. Cuộc sống hình như cơ cực, nay đây mai đó.
Đặng Vân Du tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục của nữ nhân mượn được. Chỉ là cũ hơn so với đồ của Triệu Thuỵ Miên. Nhắc tới Triệu Thuỵ Miên, bỗng thấy thật nhớ cô ấy. Dù chỉ tiếp xúc được vài ngày, nhưng Triệu Thuỵ Miên kì thực rất có tình nghĩa. Bất luận thế nào, cô cũng phải cứu được Triệu Thuỵ Miên. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 11
Chương 11: Thập tử nhất sinh (2)
Tần Tuệ Minh nhạy cảm phát hiện ra tiếng động, đứng thủ sẵn thế. Xuất hiện là một đoàn người ăn mặc giống như bang chủ cái bang, râu dài lê thê, tay hoặc cầm đao hoặc cầm búa. Đặng Vân Du nhìn cũng biết không phải bọn người tốt đẹp gì, thất thểu lui về phía sau.- Sơn... sơn tặc...
Một đám gần chục người, áo xé lộ hai cánh tay vạm vỡ, có người có vài vết sẹo dài ngoằm đáng sợ. Một gã mắt thọt cứ láo liên nhìn cô, yết hầu di chuyển lên xuống. Tay ai cũng cầm một cây đao vừa lớn vừa sắt, có thể bằng với đao tử hình cũng nên. Vậy mà bọn họ hươ tới hươ lui như chơi đồ hàng. Đặng Vân Du phản xạ nép sau lưng Tần Tuệ Minh. Nhìn cô gái bé nhỏ sợ sệt, kích thích cơn thèm người của đám sơn tặc. Có kẻ không kiềm được mà giở điệu cười trầm đục:
- Ay da, không nghĩ con người thật sự dám tới đây? Thịt người hình như cũng rất thơm ngon. - Một gã to béo cười lớn.
#3
Hôm nay nói xong rồi, nói thật dài, sau này... sẽ không nói lại lần nữa.
Những ngày cận kề lễ tri ân. Hình kỷ yếu được up đầy rẫy trên Facebook. Bạn bè like, share. Vô tình lướt qua một bài đăng có ghi:
"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa."
Bây giờ, chưa đâu. Bạn chưa biết được cái cảm giác ngậm ngùi đó đâu.
Vẫn thường nghe người ta nói: "Quãng thời gian cấp ba là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Sau này, bạn mãi mãi sẽ không tìm được một tình bạn như vậy nữa". Hay là: "Thời đi học là vui nhất, sau này ra đời khổ, bạn Đại học thì chẳng được bao nhiêu đứa."
Với tôi, đó hoàn toàn là giả dối...
Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017
Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương cuối
Chương cuối
Trong quán cafe nọ, chính là cái quán cafe mà anh tình cờ ngồi một lần lúc trời mưa. Hôm nay, anh hẹn Nắng gặp mặt. Anh từng tưởng tượng vô số lần trong đầu bộ dạng xấu hổ ngốc nghếch của Nắng trong đầu, sau đó lại tự mỉm cười.Không thể không thừa nhận, hôm nay anh rất căng thẳng, ngoại hình cũng chau chuốc hơn. Anh đã lưỡng lự rất lâu mới chọn hoa hồng vàng làm biểu tượng gặp mặt. Anh không quen sử dụng hoa, nhưng hôm nay lại đặc biệt kiểu cách. Thậm chí anh đã đến sớm hơn thời gian gặp mặt 15 phút.
Hôm nay trời nắng dịu nhẹ, không biết Nắng sẽ gọi nó là kiểu thời tiết gì đây. Cửa bật mở, anh hồi hộp đưa mắt nhìn. Là một cô gái xinh xắn tươi mát. Cô mặc chiếc váy chấm bi màu đỏ. Anh biết cô, cô cũng ở trong Hội sinh viên, có lẽ còn cùng khoa với anh. Cô lập tức nhận ra anh mà không cần hoa. Đúng là cô thật sự biết anh.
Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương giữa 2
Chương giữa 2
[Nắng]: Căn tin hôm nay có món ăn mới, dở tệ, em phải bất chấp mưa nắng ra ngoài trường mua bánh mì ăn (biểu tượng khóc thét).[Mưa]: Anh không hay ăn những món mới, anh chỉ thích ăn món cũ. Em ăn đồ bên ngoài coi chừng đau bụng.
Tôi nhíu mày, hình như có gì đó sai sai. Căn tin chỗ tôi có món mới, ở trong kia cũng chưa chắc có a? Thôi chết! Anh có nhận ra điểm sơ hở không nhỉ?
Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương giữa 1
Chương giữa 1
Tôi run run gõ lên bàn phím.[Mưa]: Chúng ta học cùng khoa? Em tên là gì?
[Nắng]: Thật trùng hợp. Anh học cùng khoa với em. (kèm theo biểu tượng cười ẻo lả)
Tôi cố gắng bắt kịp hình tượng "tình cờ", đáy lòng thầm run rẩy. Sao giống như đang lừa gạt người khác?
[Mưa]: Em không muốn nói tên?
Tôi yếu ớt cười, sau đó ngưng cười. Tôi có cảm giác bị nhìn thấu. Thì ra người của Hội sinh viên lại thông minh như vậy. Sau này phải để ý nhiều hơn.
[Nắng]: Em cũng không muốn biết tên anh.
Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng? - Chương đầu
Chương đầu
Một tháng sau kì thi đại học, tôi nhận được tin nhắn của Khanh: Tao đậu đại học Ngoại thương rồi. Tôi và Khanh là bạn thân từ những năm học cấp ba. Chúng tôi học chung trường, chung lớp, chung sở thích. Tôi thật sự thích Khanh.Cho đến cái ngày cậu ấy phải đi theo gia đình vào Sài Gòn. Lúc đó, tôi cũng chẳng biết mình đã lấy can đảm từ đâu, ngày lớp tổ chức tiệc chia tay với Khanh, tôi chỉ mỉm cười nói "Đi mạnh giỏi, ráng đậu Ngoại thương, đến nơi nhớ điện thoại cho tao". Khanh bay chuyến 10 giờ, tôi viện cớ trễ quá nên không đi, trong khi nhà tôi gần sân bay.
May mắn bé nhỏ - Hebe Tian
Tớ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài thảm cỏ xanh. Từ xa, tớ nghe thấy tiếng chuông reo tan trường.
... Nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng cậu...
- Người đang tha thiết gọi tên tớ -
Lúc thích cậu tớ vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu sâu sắc. Đến khi xa nhau rồi mới nhận ra được tình cảm của mình.
Sao tớ lại không phải hiện ra gặp được cậu là điều tuyệt với nhất trên đời này chứ?
Có lẽ khi đó tớ mải lo vui cười và khóc lóc, lo đuổi bắt những ánh sao băng trên bầu trời.
Nên cứ thế mà quên mất...
Người luôn mặc kệ mưa gió, vẫn lặng lẽ dõi theo tớ ở nơi bắt đầu.
Hóa ra cậu chính là hạnh phúc mà tớ luôn muốn giữ lại.
Hóa ra chúng ta và tình yêu từng gần nhau như thế.
Cái quyết định vì tớ mà chống lại cả thế giới ấy.
Cả cơn mưa mà chúng ta từng cùng bị ướt đẫm.
Mỗi kỉ niệm chính là tình cảm chân thành không chút tì vết của cậu.
Gặp được cậu thật may mắn biết bao!... Nhưng tớ đã không còn tư cách rơi ước mắt vì cậu nữa rồi.
Chỉ ước rằng ở phía chân trời nơi tớ không thể nhìn thấy, cậu vẫn dang rộng đôi cánh của mình.
Nếu định mệnh cho cô gái nào đó gặp được cậu.
Cô ấy thật may mắn biết bao...
[Truyện ngắn] Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng?
Chúng ta gặp nhau được chưa, Nắng?
Tác giả: Phúc Phễu
Thể loại: Tình cảm, nhẹ nhàng
Độ dài: 4 chương
Tình trạng: Hoàn
Rating: G
Văn án:
Nắng không quen anh, Nắng chỉ chào anh bằng một câu: Chào anh, em là Nắng.Anh không thường lên mạng, anh vất cái tin nhắn của Nắng trong khung chat ba tháng. Anh không quen Nắng, nhưng anh cũng đáp lại bằng một câu: Chào em, anh là Mưa.
[Nắng]: Em tưởng anh off rồi. Anh còn nói chuyện với ai nữa à?
[Mưa]: Không có, anh đang đợi em.
[Mưa]: Anh không thấy em online, có chuyện gì sao? Nếu thấy tin nhắn lập tức nhắn lại cho anh.
[Mưa]: Anh nghĩ kĩ rồi. Hình như em biết rất nhiều về anh, còn anh thì chẳng biết gì về em cả. Anh không biết em ở đâu, lại có chuyện gì nên rất bất an. Anh quyết định, chúng ta gặp nhau đi.
- Nắng, đừng nói với anh là em không thích anh. Anh không chấp nhận bất kì lời nói dối nào nữa đâu.
Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 10
Chương 10: Thập tử nhất sinh (1)
Nhanh chóng đã đi qua dãy phòng giam lạnh lẽo kia. Vừa mới đến, hoàng đế đã nghe thấy giọng nói sinh động của Triệu Thuỵ Miên.- Lũ khốn nạn, có ngon thì kêu lão hoàng đế tới đây nói chuyện với ta. Đồ con rùa rụt cổ.
Triệu Thuỵ Miên hiện tại chẳng khác nào con mụ điên. Cả người bị treo dính vào cây gỗ chữ thập, hai tay bị xích ngang lên. Trên mặt hơi khói và mồ hôi làm nước da cô trở nên sạm đen. Đây chính là kiểu tra tấn kinh điển trong phim. Có điều ngoài đời thật thì khốc liệt hơn nhiều. Triệu Thuỵ Miên đã được chiêm nghiệm điều đó một tuần nay rồi.
Thứ duy nhất sáng lên trên gương mặt kia chính là đôi mắt. Đôi mắt đầy căm thù nhìn chòng chọc hoàng đế như muốn liều mạng với lão, có phần giống với những tù nhân khác. Lão hoàng đế bấy giờ vẫn ung dung, nhìn một pháp sư có tài phải ra nông nỗi thế này, lão cũng không nỡ.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 9
Chương 9: Thất tinh vương (2)
Đặng Vân Du chỉ là một con mọt sách trong nhà kính, nên mới chạy được một lúc hai chân đã không có cảm giác, giống như bông hoa tàn, yếu dần, yếu dần. Triệu Thụy Miên thấy phía trước không còn đường lui nữa, dường như bọn họ đã chạy ra khỏi Chân Nhân thành. Cô dùng sức lực cuối cùng, đánh bật Đặng Vân Du ra xa.Cơ thể có biến chuyển lớn, Đặng Vân Du gần như là bay qua mấy căn nhà. Đồng thời có một vầng ánh sáng xuất hiện, khi cô ngước mặt lên, chỉ thấy Triệu Thụy Miên đã không còn là Triệu Thụy Miên nữa. Cô trang điểm ma mị, làn da trắng muốt. Trên người mặc bộ đồ màu tím nhạt, áo choàng trong suốt, còn cầm một cây gậy lấp lánh.
Giây phút đó, Triệu Thụy Miên giống như một tiên nữ. Đặng Vân Du nháy mắt thấy đám quân lính không còn đuổi theo hướng cô nữa, hoàn toàn chuyển sang đi bắt Triệu Thụy Miên.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 8
Chương 8: Thất tinh vương (1)
Vương An Cơ sau khi giết xong yêu quái thì đi lên lầu, tìm được ngay phòng của Đặng Vân Du. Triệu Thụy Miên đặt dây chuyền lên cửa, ánh sáng bên trong chiếu ra. Đặng Vân Du há hốc:- Cái này... cái này... là thế nào? Quần áo của tôi đâu?
Vương An Cơ vừa định lao vào, Triệu Thụy Miên đã cất dây chuyền đi, chỉ còn lại một mảng màu gỗ. Đặng Vân Du lập tức mở cửa kiểm tra mọi thứ bên trong.
- Cô làm cái gì vậy? Mau mở cửa ra.
- Từ từ đã. Ngươi có biết một khi chúng ta xuất hiện, có bao nhiêu thiên binh vạn mã bên kia không? Có chăng tên hoàng đế thối đã báo động cho các tộc khác rồi. Chúng ta là tội đồ của cả thiên hạ đấy.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 7
Chương 7: Gặp gỡ Đặng Vân Du (2)
- Cậu vừa nói cái gì?Cô gái trước mặt Triệu Thuỵ Miên, thân hình cao chưa được một mét rưỡi, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, vậy mà trên vai lúc nào cũng mang cặp lớn, lại còn đeo một cặp kính dày, che mất đi ngũ quan phía sau, nhìn như sinh viên khoa công nghệ thông tin. Ăn mặc thì chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi nhếch nhác.
- Thụy Miên, xin hãy cho tôi đi theo cậu.
Đặng Vân Du còn lén lút nhìn Vương An Cơ. Chỉ thấy hắn đang khoanh tay, liếc cô một cái rồi quay đầu ngắm lá rơi. Chỉ trong phút chốc mà tim Đặng Vân Du đã đập nhanh một nhịp.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 6
Chương 6: Gặp gỡ Đặng Vân Du (1)
Liễu Ly Châu đi cùng bạn bè đến căn tin ăn bữa trưa. Không ngờ đang muốn tìm một bàn trống lại thấy Triệu Thụy Miên ngồi một mình một bàn. Liễu Ly Châu mặt mày rạng rỡ kéo đám bạn đi tới.- Chào Thụy Miên, tôi ngồi đây được không?
Triệu Thụy Miên đang chăm chỉ ăn cơm của mình thì ngẩng mặt lên. Tưởng ai, hóa ra là tình địch trăm năm. Bạn bè Liễu Ly Châu đa số đều là người có gia cảnh bình thường, chẳng qua cũng có chút dễ nhìn giống như cô ta. Thấy Triệu Thụy Miên sắc mặc âm u thì có người kéo Liễu Ly Châu:
- Hay là thôi đi Tiểu Châu. Người như cô ta vẫn không nên day dưa.
- Không sao đâu mà. Thụy Miên đâu có làm gì chúng ta.
- Cũng được. Ngồi xuống đi.
Ai ngờ tai chưa nghe được câu cảm ơn, cả người Liễu Ly Châu đã úp lên bàn ăn, chén canh của Triệu Thụy Miên làm ướt sũng ngực cô ta, một chút nước canh còn làm bẩn áo Triệu Thụy Miên. Liễu Ly Châu giống như bị tạt một đống cám heo lên người.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 5
Chương 5: Chân Nhân thành (3)
- Sao cô nhìn ta với ánh mắt như vậy?- Không, không có gì. Nếu ngươi đã khỏe rồi. Ta muốn đưa ngươi đến một nơi này, chắc ngươi sẽ tìm được cách cứu mình.
- Tốt vậy à? - Hắn nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực lạnh lẽo. Triệu Thụy Miên thoáng lạnh sống lưng, cô gượng cười.
- Đương nhiên rồi. Ta vốn định đưa ngươi đi từ sớm, mà lúc đó ngươi đuổi ta đi.
- Vậy đi, ngay bây giờ.
- Cũng được.
Chết sớm siêu linh sớm. Triệu Thụy Miên đưa hắn đến Chân Nhân thành qua khách sạn Bạch Hoàng. Nhìn thấy một thế giới cổ đại nằm ngay trong lòng thành phố, Vương An Cơ không khỏi bất ngờ, nhưng cũng rất phấn chấn.
- Ngươi... rất vui sao?
- Vui hơn ở cái thế giới xa lạ kia.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 4
Chương 4: Chân Nhân thành (2)
- Ngươi không phải đến để ghi danh nhận thưởng à?Trong mắt Triệu Thụy Miên thoáng qua tia khinh thường. Hừ, bà đây thèm đi làm những chuyện tầm thường này sao? Số tiền bà đây kiếm trong một năm cũng dủ sống ở Chân Nhân thành vài năm rồi. Ta cũng được coi là đại gia đấy nhé.
- Xin thứ lỗi cho thần. Thần không có hứng thú.
- Chẳng hay, ngươi muốn nhiều tiền hơn?
- Vấn đề không phải tiền bạc. Mà là... mà là thần sợ mình không có đủ năng lực để hỗ trợ, sợ làm vướng chân những người khác. - Thị vệ lúc nãy nhíu mày, đến cạnh hoàng đế, nhìn cô gay gắt.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 3
Chương 3: Chân Nhân thành (1)
Dứt lời, bốn phương tám hướng đều tỏa ra ánh sáng chói mắt. Triệu Thụy Miên nhẹ bẫng trên không trung. Chớp mắt, thay hình đổi dạng, trang phục màu tím khoác lên người, phía dưới là y phục thời Đường có khắc hoa văn của tộc Chân Nhân.Đường Hành Nhật Dạ thức thời bị mê hoặc bởi sức mạnh này. Rất nhanh sau đó đã bất ngờ tấn công. Ngay khi kiểu tóc của Triệu Thụy Miên đã dài ra, đong đưa như một tiểu cô nương, môi phớt màu tím hồng nhẹ.
Cô cầm quyền trượng trong tay, lướt người bay tới. Từ đỡ đòn tới tấn công, không khi nào là lơ là, thuần thục như một pháp sư chuyên nghiệp. Chẳng trách từ đầu đến giờ vẫn luôn giả bộ. Vương An Cơ vẫn không ngờ, thì ra Triệu Thụy Miên là một pháp sư. Nếu hắn có sức mạnh như trước kia, hẳn là có thể nhận ra rồi. Hắn gắng gượng đứng dậy, nhìn cuộc chiến dường như không có hồi kết kia.
Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017
#2
Bạn đã bao giờ làm một người phải khóc chưa?
Tôi thì chưa bao giờ.
Nhưng... hôm nay tôi thật sự đã làm một người phải khóc, hơn nữa lại còn là con gái.
Tôi lúng túng đến mức không biết nên nói cái gì khi bị bạn ấy trách mắng, chỉ biết giương mắt nhìn. Thậm chí đã phải đấu tranh một hồi với nói được một câu "Xin lỗi mà, đừng khóc nữa". Nhưng bạn kia không quan tâm đến tôi, chỉ vùi đầu vào hai cánh tay, ai dỗ cũng không nín.
Tôi sợ, vì vậy sau khi nói vài câu nhận lỗi, tôi ngồi im, nhìn cũng không dám nhìn, nói cũng không dám nói. Những người khác nhìn tôi nghi ngờ, tôi bắt đầu giải thích vài câu. Có thật là tôi không cố ý? Hay chỉ là trong giây phút đầu óc rối loạn tìm đại một lý do? Lúc đó tôi hoài nghi nhân phẩm của chính mình. Lần đầu tiên trong đời.
Tôi thì chưa bao giờ.
Nhưng... hôm nay tôi thật sự đã làm một người phải khóc, hơn nữa lại còn là con gái.
Tôi lúng túng đến mức không biết nên nói cái gì khi bị bạn ấy trách mắng, chỉ biết giương mắt nhìn. Thậm chí đã phải đấu tranh một hồi với nói được một câu "Xin lỗi mà, đừng khóc nữa". Nhưng bạn kia không quan tâm đến tôi, chỉ vùi đầu vào hai cánh tay, ai dỗ cũng không nín.
Tôi sợ, vì vậy sau khi nói vài câu nhận lỗi, tôi ngồi im, nhìn cũng không dám nhìn, nói cũng không dám nói. Những người khác nhìn tôi nghi ngờ, tôi bắt đầu giải thích vài câu. Có thật là tôi không cố ý? Hay chỉ là trong giây phút đầu óc rối loạn tìm đại một lý do? Lúc đó tôi hoài nghi nhân phẩm của chính mình. Lần đầu tiên trong đời.
#1
Tôi thích đọc truyện ngôn tình.
Trong truyện luôn có một chi tiết rất đáng chú ý.
Những lúc có rung động với một người, tim sẽ đập thình thịch, cả người nóng bừng, hay là hai má ửng hồng, tay chân run rẩy...
Đủ các loại dấu hiệu chứng tỏ người đó làm bạn xiêu lòng.
Nhưng thực tế, tôi không hề tin chuyện đó. Có thể tôi chưa gặp đúng người. Tuy vậy, tâm hồn non nớt luôn muốn một lần có thể trải qua cảm giác đó.
Trong truyện luôn có một chi tiết rất đáng chú ý.
Những lúc có rung động với một người, tim sẽ đập thình thịch, cả người nóng bừng, hay là hai má ửng hồng, tay chân run rẩy...
Đủ các loại dấu hiệu chứng tỏ người đó làm bạn xiêu lòng.
Nhưng thực tế, tôi không hề tin chuyện đó. Có thể tôi chưa gặp đúng người. Tuy vậy, tâm hồn non nớt luôn muốn một lần có thể trải qua cảm giác đó.
Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 2
Chương 2: Vương Hầu đại nhân - Vương An Cơ
- Anh đi theo tôi làm cái gì? Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.Vương An Cơ không ngại người khác nhìn mình bằng ánh mắt kinh hãi, cứ dùng sức mạnh, lượn qua lượn lại trên không trung, hại người khác nhìn cô giống như phù thủy. Còn đi theo cô đến tận trường.
- Ông trời muốn ta đi theo cô, chắc hẳn phải có lý do.
- Đồ điên. Đúng là mấy người cổ đại rất mê tín. Mở miệng ra là ông trời, khép miệng lại là thần linh.
- Đây chính là nơi mà cô phải đến? Cô đi buôn đồ cổ à?
Vương An Cơ khoanh tay nhìn toàn nhà trước mặt. Có lẽ chính là tòa thành cao nhất mà trước giờ hắn thấy. Ăn mặc khác biệt đã không nói, màu tóc cũng khác nhau nữa. Thiên hạ sau 300 năm thay đổi không ngờ. Mà nữ nhân này cũng ở trong số đó.
Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 1
Chương 1: Thất tình liền nhặt được kì bảo
Triệu Thuỵ Miên thất thểu bước đi, lặng lẽ quệt dòng nước mắt lăn dài trên má. Mũi cay xè đến nỗi không thể hít thở thông suốt được. Điền Định Siêu một lần nữa từ chối cô, từ chối thân cận, từ chối nghe cô giải thích.Vì vậy nên cô cáu giận, làm nũng, xấu xa bêu xấu Liễu Ly Châu trên diễn đàn và trước mặt mọi người. Anh là người thông minh, làm sao lại không nhận ra trò vặt vãnh này của cô. Triệu Thuỵ Miên tình nguyện đóng vai phản diện để thu hút sự chú ý của anh. Cuối cùng cũng thành công, nhưng là ngoài dự đoán của cô, chỉ nhận được chỉ trích chứ không phải quan tâm.
Đó có phải là thích tự ngược bản thân?
[Truyện dài] Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành
Thể loại: Huyền huyễn, xuyên không
Số chương: 62 chương + 2 ngoại truyện
Độ dài: Hoàn
Rating: G
Văn án:
Số chương: 62 chương + 2 ngoại truyện
Độ dài: Hoàn
Rating: G
Văn án:
Vương An Cơ, được mệnh danh là Vương Hầu đại nhân, đứng đầu trong yêu giới. Tàn ác máu lạnh, hai tay nhuốm đầy máu tươi. Nam nhân muốn thách đấu hắn để làm bá chủ thiên hạ, nữ nhân muốn quỳ rạp dưới chân hắn mà trở thành người đứng bên cạnh hắn. Hắn không cầu ai cả, cũng không muốn giúp ai.
Yêu hồ bị phong ấn 300 năm, vì giọt nước mắt thất tình của thiếu nữ mà được giải thoát. Hắn bắt nàng phải làm thế này, làm thế kia. Nàng ghét bỏ.
Bị cuốn vào vòng xoáy thời gian và không gian, biết được sự thật, cũng hiểu được sự thật. Ai khiến ai yêu ai.
Vương An Cơ nói: "Đời này, tội ác lớn nhất của ta chính là không gặp được nàng sớm hơn"
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)