abc

ღღChào mừng bạn đến với Note Blogღღ

Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

Cố mộng - Song Sênh

Hồi ức xưa như song cửa, mở ra rồi khó mà khép lại.
Bước chân ai đạp lên lá khô khẽ vang.
Đom đóm họa thành bức bình phong mỹ lệ.
Vì ai thu lại đoạn tay áo ngát hương?
Lá thư hồng đậm tình ý ngập tràn.
Người nói muốn cứ vậy đi lưu lạc...
Đến những nơi mỹ lệ.
Tiếng ai hát khe khẽ khe khẽ vang?
Nước mắt của ai lặng lẽ rơi?
Những năm tháng ấy gửi lại cho quá khứ.
Họ dựa vào nhau nói rằng phải cùng nhau đối với sóng gió.
Vẫn là vùng đất khô vằn kia,
Lá phong rực hồng cả màn sương thu,
Trong giấc mộng xưa ấy đời người như vô hỉ.
Còn có ai đăng tràng?

Ánh nến mờ nhạt khẽ lay động.
Dưới lớp khăn voan đỏ thắm ấy ai bàng hoàng?
Hoa cưới rơi lệ lặng lẽ đặt một bên hỉ đường...
Hồi ức như vở kịch câm,
Trước mắt là từng tấc từng tấc thời gian khi trước,
Người nói cứ như đi lưu lạc,
Đi đến những nơi tươi đẹp.
Tiếng ai hát khe khẽ khe khẽ vang?
Nước mắt của ai lặng lẽ rơi?
Nguyện hóa thành đôi chim cùng nhau bay lượn.
Mặc cho sau lưng là những tiếng than trách cũng chẳng thể đuổi kịp hai ta.
Lại một năm trôi qua gió đêm tháng bảy lạnh giá.
Tà dương dần lui chỉ còn lại một cái bóng dổ dài.
Trong giấc mộng xưa này vang lên tiếng mái chèo xa xa cô độc.
Đi về nơi tha hương dần quên lãng...

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Muốn khóc thật to - Trúc Nhân



Tôi vội vàng níu lấy cánh tay của cha tưởng như quá xa,
Mới ôm choàng lấy tôi là mơ đấy thôi đừng buồn tôi ơi...
Tôi chạy theo ánh sáng, cuối con đường nơi mẹ tôi vẫn đứng.
Đón tôi lúc tan trường nụ cười ấy mang ấu thơ tôi về nơi xa xôi...
Và cứ thế ấu thơ vẫn trốn vào những giấc mơ tôi từng đêm thế thôi,
Và tiếng cười ngày ấu thơ giờ đã biến mất,
Nhường lại cho những âu lo về đây.

Và giờ đây tôi muốn khóc thật lớn.
Như chưa lớn bao giờ nhữg ngày thơ.
Mang theo những ước mơ ôi mộng mơ.
Đợi chờ với lòng tin ngây thơ.

Cả một thời thơ ấu mong được lớn.
Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm.
Bao nhiêu những êm đềm tan vào đêm.
Ôi trái tim trăm lần yếu mềm.

Đến một lúc nhận ra thời gian đã vô tình mang tuổi thơ đi xa.
Là khi vòng tay của cha giờ đây đã không thể ôm chặt ta mãi mãi.
Ước mơ chỉ một lần,
Được nói chẳng ngại ngần,
Rằng con luôn yêu cha.
Mà sao đôi khi ta chẳng thể nào nói khi chưa phải xa cách xa.
Cũng đã có lúc trong cơn mơ tôi bao đêm.
Bàn tay ai thân quen vuốt mái tóc tôi hôn lên.
Mẹ như đang nơi đây hay chỉ là cơn say.
Lời ru nhẹ lay tuổi thơ ngủ yên chốn đây.
Giờ muốn oà khóc cho vơi nhẹ đi bao tháng ngày.

Tuổi thơ của tôi là những trưa hè rong chơi cùng bạn bè.
Tuổi thơ của tôi là những câu chuyện bà kể em nghe.
Tuổi thơ của tôi ơi sao trôi đi nhanh quá vội.
Tuổi thơ của tôi ơi cứ ngỡ hôm qua mà hoá ra xa xôi.
Đêm từng đêm lòng tôi thầm mong một điều ước.
Chỉ mong một lần được trở về với tuổi thơ để êm đềm giấc mơ.
Để gom nhặt hết những kỉ niệm đẹp và rồi xếp đầy vào trí nhớ.
Những bỡ ngỡ của ngày ấu thơ.
Bao nhiêu dại khờ chỉ còn trong mơ.



Em về tinh khôi - Tạ Quang Thắng




Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run lỡ tia nắng hồng tan mất
Xin âu lo không về qua đây
Xin thương yêu dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong

Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây
Xuyên trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng với em

Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời
Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi
Kề bên nhau quên một chiếc hôn
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này nhớ nhung phút giây

Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 50

Chương 50: Đuổi bắt tận nơi

Từ An Khê không biết tìm đâu ra một con ngựa để đuổi theo từ phía sau, một cơn gió thổi ngang qua. Từ An Khê trợn mắt. Quá nhanh đi! Vương An Cơ đuổi kịp con ngựa. Triệu Thụy Miên nước mắt tèm nhem, ôm chặt lấy lưng ngựa, hai mắt nhắm tịt, lẩm bẩm cầu trời khấn phật.

Sao lúc trước không nhìn thấy bộ dạng sợ chết này của cô, còn dứt khoát muốn cắt cổ tay cứu mạng hắn kia mà. Vương An Cơ kêu mấy tiếng cô cũng không thèm nghe, đành phải gạt chân ngựa, làm nó dừng lại, rồi nhân lúc ôm Triệu Thụy Miên ngã lăn ra ngoài, lộn vài vòng.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 49

Chương 49: Phát lệnh truy nã khắp thành

Còn Từ An Khê mỗi lần nghe bà bà kể lại chuyện cũ thì chỉ đứng cười một bên, không bình luận gì thêm. Triệu Thụy Miên nhìn cô nương này đột nhiên có hảo cảm. Người sống với thiên nhiên đúng là có dáng vẻ nhanh nhẹn khác. Từ An Khê nấu cho cô một chén canh gà tẩm bổ.

- Nhìn giờ này, có lẽ Vương An Cơ sắp về đến nơi rồi đấy. - Từ An Khê nhìn ngoài trời hơi ngả sang hoàng hôn thì thông báo. Triệu Thụy Miên cũng vừa uống xong bát canh.

- Hắn đi đâu thế?

- Đi làm chuyện tốt đấy. Con có muốn ra đón hắn không? Chắc chắn hắn rất muốn nhìn thấy con. - Bà bà điềm đạm vỗ vai cô, rồi dẫn Từ An Khê ra phía sau bếp chuẩn bị bữa tối.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 48

Chương 48: Gặp Liên Hương bà bà

Có người khuyên cậu ta từ bỏ. Cũng tốt lắm chứ, những được vài ngày sau lại tới làm phiền cô. Cho đến một ngày, khi sự nhẫn nại đã đạt đến đỉnh điểm. Triệu Thụy Miên lần đầu đạt điểm thấp hơn mong đợi. Tâm trạng vốn đã không tốt, cậu ta còn ngồi cạnh chỉ chỏ. Cái này sai, cái kia sai, đúng là phải thế này.

Bầu trời trước mắt cô tối sầm lại. Triệu Thụy Miên đập bàn cái "rầm". Đến thầy chủ nhiệm đang sửa bài cũng phải dừng lại, nâng kính lão lên nhìn xuống phía dưới. Triệu Thụy Miên lần đầu tiên thấy mình tức giận đến vậy. Thật sự tức giận. Tô Thiển thấy vậy thì tròn mắt. Cô chính tay vò nát bài kiểm tra của mình, vứt xuống đất dằn mặt.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 47

Chương 47: Tuyệt chiêu của xà tinh

Vương An Cơ phất tay, nhảy vào chiến đấu với con xà. Nhìn kích thước của nó chắc cũng sắp tu luyện thành tinh rồi. Nếu ăn được thịt Vương An Cơ thì hẳn là lên thêm một cấp. Có thể suy ra, tất cả yêu quái đều muốn ăn thịt Vương An Cơ, kể cả hoàng đế. Tuy mục đích có hơi khác nhau nhưng hiệu quả thì như nhau.

Xà tinh tuy không mạnh bằng Vương An Cơ nhưng Vương An Cơ lại dần yếu thế. Tuyệt chiêu là trên người xà tinh có phát ra mùi hương kỳ lạ, liên tục quấn lấy Vương An Cơ. Làm đầu óc hắn luôn không tỉnh táo. Triệu Thụy Miên ngồi ở xa nên tương đối không bị ảnh hưởng. Nhìn xà tinh càng ngày càng cường bạo, còn Vương An Cơ như bị đánh thuốc mê, nghiêng ngã qua lại.


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 46

Chương 46: Ta chính là Vân nhi

Tần Tuệ Minh ôm chặt cô vào lòng, thỏ thẻ bên tai. Tuy sức khỏe suy nhược nhưng tâm can mạnh mẽ như sắt thép. Đặng Vân Du biết, hắn nói là sẽ làm, hắn đã đợi cô 300 năm, rồi sẽ đợi cô thêm 300 năm nữa, 300 năm nữa. Nhưng cô không muốn hắn cứ phí hoài tuổi đời của mình vì một con người như cô. Cô muốn hắn tìm một nữ thủy quái có thể sống mãi không chết như hắn, cùng sống cùng chết, cùng trẻ cùng già.

Trong cô đang là hai thái cực đấu tranh dữ dội. Đặng Vân Du thích hắn, rất thích hắn. Cuộc đời này chưa từng thích ai ngoài hắn. Nhưng ngoại trừ tất cả, chỉ có hắn cô mới buông bỏ được. Chuyện Vương An Cơ nay mai sẽ nhanh chóng giải quyết, bọn họ sẽ lại tìm cách giết hoàng đế. Hắn đợi, có ích gì?


Quay đầu lại ngắm Chân Nhân thành - Chương 45

Chương 45: Gặp lại Tần Tuệ Minh

Vương An Cơ chỉ biết không ngăn được Triệu Thụy Miên. Sau đó, cả người như bị dày vò trong sóng biển. Hắn gần như tắm trong máu, máu của hắn và cô. Động mạch của Triệu Thụy Miên co bóp, máu tuôn như suối. Mắt nhanh chóng mờ đi vì mất máu.

Trong phim cô thấy người ta cắt cổ tay tự tử là cả bồn máu, bây giờ mới mất chút xíu mà đã hoa mắt rồi sao? Đúng là lừa đảo. Vương An Cơ nghe thấy tiếng da thịt mình tự động lành lại.

Đặng Vân Du buồn bã ngồi trong ngục tối, co chân lại. Bên ngoài là tiệc rượu mà đã ồn ào như vậy, chắc Vương An Cơ đã bắt được hoàng đế. Chắc cũng nhanh chóng xử lão đi. Khi nào bọn họ mới tới đón cô đây?